Thần Y Trở Lại
Chương 306
Chương 306
Tiểu Thần vừa hút no linh khí thì bên Vệ Thanh Ảnh đã có tin. Cô ấy nói Âu Lực, ngôi sao bóng rổ đã tới Vân Kinh, hỏi anh bao giờ rảnh.
Anh liền bảo Cương Tử về căn nhà số một ở khu biệt thự Thái Khang, anh thì lái chiếc Mercedes-Benz S600 của Trác Khang đi gặp Âu Lực.
Khách sạn Long Hoa, đại sảnh tầng một.
Vệ Thanh Ảnh đứng cạnh cửa, thấy Ngô Bình tới thì vội đi lên đón, cười nói: “Anh Ngô, vất vả cho anh quá”.
Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo, Âu Lực đâu?”
Vệ Thanh Ảnh nói: “Vì sợ bị người ta nhận ra nên anh ấy đang ở trong phòng. Người quản lý và người nhà của anh ấy cũng đến”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô đã nói rõ tình hình với anh ta chưa?”
Vệ Thanh Ảnh: “Tôi đã nói rõ rồi”.
“Được, vậy chúng ta đi thôi”.
Trên tầng ba khách sạn, Vệ Thanh Ảnh gõ cửa căn phòng thứ nhất. Sau khi cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Người đó mày xếch lên, môi mỏng, khiến người khác cảm thấy rất nghiêm khắc.
Bà ta đánh giá Ngô Bình một lượt, sau đó liền tỏ vẻ bất mãn, nói với giọng Hải Thành: “Ôi trời cô Vệ à, bác sĩ Ngô mà cô nói là cậu ta sao? Trẻ thế này, đừng nói là lừa đảo đấy nhé? Tôi nói cho cô biết, trước đó có mấy tên lừa đảo, tôi đã báo cảnh sát hết rồi”.
Ngô Bình cạn lời, vừa gặp đã nói bác sĩ là lừa đảo, người phụ nữ này đầu óc có vấn đề à?
Vệ Thanh Ảnh vội vàng nói: “Cô ơi, tuy anh Ngô còn trẻ tuổi nhưng rất giỏi y thuật. Ông nội cháu được anh Ngô đây chữa khỏi đấy ạ”.
Người phụ nữ trung niên nọ vẫn tỏ vẻ nghi ngờ. Bà ta mở hẳn cửa ra, đoạn nói: “Được rồi, vào đi”.
Đây là phòng suite. Có một chàng trai cao hơn hai mét đang ngồi trên xô pha, chân băng bó và được gác lên cao, vẻ mặt đầy lo lắng.
Người phụ nữ nọ nhỏ giọng bảo: “A Lực à, cô Vệ đến rồi, có đưa bác sĩ theo này”.
Không hề có vẻ vui mừng nào trên mặt Âu Lực. Khoảng thời gian vừa qua đã có rất nhiều bác sĩ đến chữa trị, nhưng không một ai có thể giúp Âu Lực hồi phục nhanh chóng mà không ảnh hưởng đến chuyện chơi bóng rổ về sau. Anh ta thất vọng về những bác sĩ này từ lâu lắm rồi, trong lòng ngập tràn sự chán ghét và căm hận, cảm thấy bọn họ đều là hạng lang băm.
Âu Lực ngẩng lên nhìn Vệ Thanh Ảnh rồi nói: “Cậu nhọc lòng rồi, Thanh Ảnh”.
Vệ Thanh Ảnh bèn đáp: “Âu Lực à, cậu yên tâm đi, y thuật của bác sĩ Ngô Bình cực kỳ giỏi, nhất định sẽ có cách mà”.
Ngô Bình vừa bước vào đã quan sát chân của Âu Lực. Sau khi dùng năng lực nhìn thấu, anh thấy chân anh ta không chỉ bị rách dây chằng mà còn gãy xương ngón chân và tổn thương cơ. Tuy đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp sau này của anh ta. Hơn nữa, anh ta không thể quay lại thi đấu sau ít nhất vài tháng.
“Chấn thương của cậu, tôi có thể chữa khỏi trong một tuần”, Ngô Bình đột nhiên cất lời, “Hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc chơi bóng rổ sau này”.
Âu Lực giật thót, có thể chữa khỏi ư?
Người phụ nữ trung niên đột nhiên trừng mắt nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu còn chưa xem vết thương của A Lực, sao lại biết có thể chữa khỏi chứ? Tôi đã bảo cậu là hạng lừa đảo mà!”