Thần Y Trở Lại
Chương 3046
Chương 3046
Cảnh tượng buồn cười xuất hiện, mấy trăm nghìn khuôn mặt trên không trung đều bị bịt chặt miệng, không thể thốt lên thành tiếng.
Mấy trăm nghìn cái miệng này là do pháp lực của Chung Thuần Nhất biến thành nên điều này đồng nghĩa với việc pháp lực của hắn đã bị chế ngự, hắn lập tức cảm thấy khó chịu rồi hộc máu.
“Không chơi với anh nữa, xuống đi”.
“Ầm”.
Ngô Bình tung một đấm, một quyền ấn liền xuất hiện trên đỉnh đầu của Chung Thuần Nhất, hắn chỉ kịp đưa cánh tay trái lên đỡ thì cả người đã bị đấm rơi xuống.
Chung Thuần Nhất đập mạnh xuống đất như một viên thuốc nổ, hắn run bần bật, hơn nửa số xương cốt đã bị nứt gãy, đau đớn vô cùng.
Bách Lý Xuân Sơn giật mình, hét lên: “Chết đi”.
Hắn ta vung tay, một lá bùa màu vàng bay ra, bao trùm lên người Ngô Bình.
Ngô Bình có thể cảm nhận được bên trong lá bùa có chứa khí tức cảnh giới Đại La, uy lực lớn đến mức đủ để gi ết chết thần tiên.
Anh hơi chau mày, lấy bùa thần Ngọc Hoàng Hiển Thánh Như Ý ra, lạnh lùng nói: “Chắn!”
Một lá chắn khổng lồ xuất hiện phía trước mặt Ngô Bình, chặn đứng phù quang vàng lại. Lá bùa vàng đó không ngừng phát ra sát quang màu vàng, sát quang gặp phải lá chắn thì biến mất hết, hoàn toàn không thể làm Ngô Bình bị thương.
Lá bùa đó không thể dùng quá lâu, chưa được mười giây thì đã không còn ánh sáng rồi biến mất trên không trung.
Lúc Ngô Bình cất tấm chắn và nhìn lại thì phát hiện tổng đốc Giang Nam – Bách Lý Xuân Sơn đã không thấy đâu nữa. Thì ra hắn ta thấy sát phù của mình không giết được Ngô Bình, biết ngay là sẽ không ổn nên đã lập tức dắt theo đồng bọn rời khỏi phủ Tổng đốc.
Không ai ngờ Tổng đốc lại chạy mất, chuyện này khiến mọi người cảm thấy vừa bất ngờ vừa buồn cười. Mọi người thi nhau đến chúc mừng Ngô Bình bằng đủ kiểu nói mỹ miều.
Ngô Bình thì lại cảm thấy rất vô vị, anh để Lý Thanh lại ứng phó còn mình thì rời khỏi đó.
Khi anh ra khỏi phủ Tổng đốc thì Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân đuổi theo.
Chu Chân Nhi: “Anh Bình, Thần Lực Kinh của nhà họ Chu chúng em có uy lực bất phàm, tư chất của anh tốt đến thế, nhất định có thể tu luyện thành công”.
Lâm Tích Quân nói: “Tu luyện Thiên Huyết kinh của nhà họ Lâm tôi vẫn hay hơn, cao cấp hơn cả thần lực kinh”.
Chu Chân Nhi giận dữ nói: “Lâm Tích Quân, cô cứ phải giành với tôi sao?”
Lâm Tích Quân lạnh lùng đáp: “Đàn ông ưu tú thì có ai lại không cần? Chu Chân Nhi, cô muốn ăn một mình thì tham lam quá đấy”.
Ngô Bình đau đầu, có điều anh lại khá hứng thú với thần lực kinh và thiên huyết kinh này, anh hỏi: “Tôi nhớ các cô nói trước giờ có rất ít người có thể luyện thành công thiên huyết kinh đúng không?”
Lâm Tích Quân: “Tư chất của anh Bình tốt vậy, nhất định sẽ thành công”.
Chính vào lúc đó, bùa ngọc trên người Lâm Tích Quân bỗng sáng lên, cô ta cầm ngọc phù lên, bên trong có giọng nói lo lắng và vô số tiếng hét thảm thiết truyền ra.
“Tích Quân, tuyệt đối đừng quay về, có kẻ địch mạnh tấn công đại trận hộ tông của nhà họ Lâm”. Đối phương chỉ kịp nói được câu đó thì đã phải tiếp tục chiến đấu.
Lâm Tích Quân sốt ruột: “Bố, chuyện gì thế? Bố…”
Ngô Bình chau mày, nói: “Cô Lâm, nhà cô gặp chuyên, về xem thử đi”.