Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 3043



Chương 3043

Mắt Thượng Băng Tiệp phát sáng: “Nghe anh nói thế thì tôi đã hiểu ra”.

Chu Chân Nhi: “Tức là nếu cảnh giới Địa Tiên đủ mạnh thì không cần trở thành Thiên Tiên nữa phải không?”

Ngô Bình: “Thiên Tiên là cấp bậc sinh mệnh cao hơn, tại sao không tu luyện? Sau khi nền tảng Địa Tiên Giới vững chắc, trở thành Thiên Tiên thì cũng sẽ càng mạnh hơn”.

“Đúng là nực cười! Một đám Địa Tiên lại ở đó ngạo mạn bàn luận về Thiên Tiên, nói vớ vẩn gì mà Địa Tiên giống Thiên Tiên, hơ hơ”.

Đột nhiên một giọng nói đầy vẻ chế giễu vang lên.

Ngô Bình nhìn sang, người nói là một người đàn ông cao lớn, hắn đứng cách đó không xa, đang khinh thường nhìn mấy người họ.

Lý Thanh Đế cười nhạo: “Người có kiến thức hạn hẹp thì không xứng nói chuyện ở đây, anh không hiểu thì bọn tôi cũng không có nghĩa vụ dạy anh”.

Đối phương nổi giận: “Này, mày nói ai là kiến thức hạn hẹp?”

Lý Thanh Đế lạnh nhạt đáp: “Nói anh kiến thức hạn hẹp đã là nể mặt lắm đấy, nói đúng hơn thì anh còn chẳng có kiến thức nữa kìa. Người xưa nói phù du tuy sớm nở tối tàn, không nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau, có lẽ là nói anh đó”.

“Láo xược!”, người này bị chọc giận, bước đến trước bàn, giơ tay ra định lật bàn trà của Ngô Bình.

Nhưng hắn vừa giơ tay ra, xung quanh đã bị kiếm vực của Ngô Bình bao phủ lấy, hắn bỗng chốc không thể động đậy. Tu vi của hắn không thấp, đã là Địa Tiên cảnh giới Bất Tử nhưng bây giờ dù vùng vẫy thế nào cũng không động đậy được.

Lý Thanh Đế chế giễu: “Thế nào? Cảm nhận được uy lực của Nguyên Thần mạnh mẽ rồi chứ?”

Trán người này toát đầy mồ hôi, run giọng nói: “Vừa rồi là tôi đường đột, xin các vị bớt giận tha cho tôi một lần”.

Ngô Bình vung tay lên, người này bị một nguồn sức mạnh đánh bật ra xa mấy mươi mét, đối phương gần như không còn mặt mũi nhìn người khác nên bèn vội vàng lủi vào trong đám đông, không dám ló mặt ra nữa.

Thượng Băng Tiệp cười nói: “Anh Lý, chiêu thức anh vừa thi triển là lãnh vực tinh thần sao?”

Ngô Bình: “Gần như thế, đó là kiếm vực của tôi”.

Lúc này cả đại điện bỗng rung chuyển, khí tức đáng sợ ập xuống, một luồng sáng chiếu xuống giữa đại điện, trong ánh sáng đó có ba bóng người chậm rãi từ trên trời đáp xuống, khí tức đáng sợ đó là do ba người này phát ra.

Chu Chân Nhi: “Chắc họ là thiên tài Tiên Giới trong truyền thuyết, quả nhiên rất mạnh”.

Ba người này vừa xuất hiện, mọi người đều im phăng phắc, ánh mắt đều nhìn sang phía ba người này. Người ở giữa rất trẻ, hắn ta chắp tay lại với mọi người: “Các vị, tôi là Bách Lý Xuân Sơn – tổng đốc Giang Nam, hai vị bên cạnh tôi, một người là anh Chung – Chung Thuần Nhất là người xếp thứ chín mươi tư trên bảng Tiên Quân và anh Lục – Lục Hạo Dương xếp thứ một trăm tám mươi ba trên bảng Chân Quân”.

Giới thiệu xong hai thiên tài bên cạnh, Bách Lý Xuân Sơn cười nói: “Hôm nay mời các vị đến đây là mong các vị có thể cống hiến một phần sức lực cho sự phát triển và tương lai của Giang Nam”.

Hắn ta vỗ tay, lập tức có hai thuộc hạ khiêng một cái thùng gỗ lớn xuất hiện, Bách Lý Xuân Sơn nói: “Các vị, ai có tiền thì đưa tiền, không có tiền thì giao người, đây là thùng quyên góp, các vị có thể bắt đầu rồi”.

Mọi người đều bàn tán, náo loạn một hồi thì ra vị tổng đốc này đến thu tiền.

Chu Chân Nhi cười mỉa, thấp giọng nói: “Nghe nói hoàng đế Long Quốc đều là hứa suông hứa lèo, xem ra Tổng đốc Giang Nam cũng vậy”.

Ngô Bình cũng được bổ nhiệm làm Tổng đốc, cần người không có người, cần tiền không có tiền, cái gì cũng đều do anh tự chuẩn bị. Anh nói: “Bảo những người này đưa tiền e là hơi khó”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...