Thần Y Trở Lại
Chương 3041
Chương 3041
Ngô Bình lập tức xuất hiện trước mặt Lý Thanh Đế, anh giơ tay, một bàn tay lớn có ánh sao bao quanh đỡ lấy một đòn của đối phương. Âm thanh cực lớn vang lên, bàn tay đỏ rực nát bét, còn bàn tay của anh tiếp tục đánh vào phủ Tổng đốc, nện xuống đất rồi lại thu lại.
Mọi người nhìn thấy một tu sĩ trung niên bị Ngô Bình lôi ra từ trong phủ Tổng đốc, ông ta đang vùng vẫy trong tay anh, vẻ mặt hoảng hốt.
“Ầm!”
Bàn tay lớn của Ngô Bình đập vào phiến đá nằm trên mặt đất. Lúc ra tay Ngô Bình thi triển Nhị Hướng Huyền Công đưa đối phương vào thế giới hai chiều, trở thành một bức tranh rồi in trên phiến đá, sau đó chỉ thấy trên phiến đá xuất hiện hình dáng một người, người đó đang động đậy nhưng dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi mặt phẳng hai chiều kia.
Mọi người đều kinh ngạc, đây là thủ đoạn gì thế?
Ngô Bình cao giọng nói: “Đây là cách tiếp đón khách của phủ Tổng đốc sao?”
Lúc này một giọng nói vang lên: “Mở cổng lớn, đón khách quý vào”.
Người hầu sợ hãi vội vàng gọi người mở cổng lớn, lúc này Ngô Bình mới sải bước đi vào.
Ánh mắt những người khác đều hiện lên vẻ ngưỡng mộ, vì từ trước đến nay, người bước vào được cổng lớn của phủ Tổng đốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Người này là tông chủ Lý thị à?”
“Đúng thế, nghe nói thực lực rất mạnh, hơn nữa chỗ dựa cũng rất lớn”.
“Thảo nào, tông chủ đến ngày hôm nay không một trăm cũng có tám mươi người nhưng cậu ta là người đầu tiên bước vào phủ Tổng đốc”.
Ngô Bình vừa bước vào phủ Tổng đốc là đã cảm nhận được một thần niệm cực mạnh đang quấn chặt lấy mình, chắc là một loại pháp trận nào đó. Pháp trận này nhắm vào anh và mấy người Lý Thanh Đế, tạo ra áp lực cực lớn, nếu không có thực lực đủ mạnh thì lúc này đã xấu mặt rồi.
Ngô Bình phóng kiếm vực ra bao trùm lấy mấy người Lâm Tích Quân, Chu Chân Nhi, mặc dù sức mạnh của pháp trận rất đáng sợ nhưng cũng không thể phá được phòng thủ của kiếm vực.
Họ bình thản đi thẳng vào trong. Đước một đoạn thì sức mạnh pháp trận đó biến mất, vì anh đã hội họp với một nhóm tu sĩ đi vào từ cửa hông trên đại lộ.
Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân nhìn nhau mỉm cười, người đàn ông mạnh như thế mới xứng với bọn cô.
Lúc này người xung quanh đều nhường đường, không dám đứng quá gần Ngô Bình, dù sao anh cũng bước vào từ cổng lớn, đã không phải là sự tồn tại cùng cấp bậc với họ.
Đi xuyên qua hành lang, phía trước là một quảng trường cực lớn, bấy giờ đã có rất nhiều người đứng trên quảng trường như đang đợi gì đó.
Có hai người hầu đứng chỗ hành lang, người hầu nhìn Ngô Bình nói: “Anh là người đi vào từ cổng lớn thì có thể tới thẳng đại sảnh”.
Nói rồi một người hầu trong đó đi trước dẫn đường, thế là mấy người Ngô Bình đi xuyên qua quảng trường và đám đông, trực tiếp đến một cung điện rất lớn.
Cửa chính cung điện rộng mấy chục mét, bên trong rất rộng, lúc này đã có một trăm người đứng bên trong. Nơi ấy không có chỗ ngồi, mọi người chỉ có thể đứng thành nhóm nhỏ tán gẫu.
Mấy người Ngô Bình đi vào cũng không thu hút sự chú ý của họ, những người này vừa nói vừa cười, có không ít người quen mặt.
Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân đều là phụ nữ xinh đẹp bậc nhất, nhanh chóng có người để ý đến cả hai. Mấy công tử thanh niên mỉm cười đi đến chào hỏi với hai cô ta.
Những người đàn ông khác không thể lọt nào mắt xanh của Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân được nữa, thấy họ đến, hai cô gái ngược lại cảm thấy chán ghét. Chu Chân Nhi ôm lấy cánh tay trái của Ngô Bình nói: “Anh Lý, người ở đây nhiều quá”.
Lâm Tích Quân cũng không cam lòng ôm chặt lấy cánh tay phải của Ngô Bình nói: “Anh Lý, anh đánh người ta thành bức tranh đó là chiêu gì vậy?”