Thần Y Trở Lại
Chương 3027
Chương 3027
Ngô Bình: “Tôi không chọc nổi người trong này, ông thích thì tự đi mà cướp, tạm biệt”, nói xong anh quay đầu đi ngay.
Ngô Bình đi thêm vài trăm cây số nữa thì dừng lại, sau đó anh phát hiện lão ăn xin thấp tịt đang đứng cách mình có vài mét rồi cười hì hì nhìn anh.
Anh hỏi: “Ông đi theo tôi làm gì?”
Ông ăn xin: “Tôi đang thấy tiếc cho cậu”.
Ngô Bình: “Tiếc cái gì?”
Ông ăn xin: “Cậu sắp chết rồi mà không thấy tiếc à?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ông bảo tôi sắp chết ư?”
Ông ăn xin lùn tịt gật đầu: “Mây đen che kín đỉnh đầu thì khó tránh khỏi khiếp nạn”.
Ngô Bình: “Ông biết xem tướng à?”
Ông ăn xin: “Tuy tôi không biết xem tướng, nhưng tôi biết cậu đang bị người ta nhắm vào”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên, đúng là anh biết có người đang theo dõi mình, nhưng vì có Tô Linh Yên nhắc nhở nên anh mặc kệ, không ngờ ông ăn xin này lại phát hiện ra.
Anh nói: “Đương nhiên tôi biết có người đang theo dõi mình, nhưng chưa biết người chết cuối cùng sẽ là ai đâu”.
Ông ăn xin thấy hơi bất ngờ, ông ta nhìn Ngô Bình một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Lẽ nào cậu cố tình giả ngây giả ngô để dụ kẻ địch sập bẫy?”
Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến ông”.
Ông ăn xin cười phá lên nói: “Hay đấy! Người đang theo dõi cậu có lai lịch rất ác chiến, nếu cậu giữ được mang sống thì tôi sẽ nói cho cậu biết trong cấm chế này có bảo bối gì”.
“Khỏi”, Ngô Bình tỏ vẻ chê bôi rồi bỏ đi, nhưng lại bị ông ăn xin kéo lại.
Lực tay của ông ta rất mạnh, chỉ kéo một cái là Ngô Bình đứng sững lại ngay, anh bực bội hỏi: “Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?”
Ông ăn xin: “Chàng trai, người khác nghĩ đủ mọi cách để được gặp tôi mà cậu dám tỏ vẻ chê bôi tôi thế à?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Thế à? Vậy ông giỏi lắm hả?”
Ông ăn xin cười nói: “Cậu có biết Song tiên Thái Hành không?”
Ngô Bình: “Tôi không phải người ở đây nên không biết”.
Ông ăn xin cạn lợi nói: “Song tiên Thái Hành là chỉ hai đại tán tiên ở núi Thái Hành, tôi là một trong số đó đấy”.
Ngô Bình bĩu môi: “Ra là tán tiên, ông đáng thương thế!”
Ông ăn xin suýt nữa hộc máu: “Thằng nhãi này, cậu dám nói tôi đáng thương ư?”
Ngô Bình: “Chẳng thế còn gì, người khác mà có tu vi như ông thì cũng là Thiên Quân hoặc Thiên Tôn rồi”.
Ông ăn xin cười lạnh: “Thiên Tôn chẳng là cái thá gì với tôi hết, cậu thì biết cái quái gì? Dù tôi là tán tiên, nhưng đã trải qua ba nghìn kiếp nạn, so về thực lực thì tu sĩ dưới đường Đại La không phải đối thủ của tôi”.
Ngô Bình giật bắn mình, ba nghìn kiếp nạn ư?
Ông ăn xin đắc ý nói: “Ngạc nhiên lắm đúng không?”
Nhưng câu nói tiếp theo của Ngô Bình lại khiến ông ăn xin suýt chết vì tăng xông.
“Tư chất của ông kém thế à? Trải qua ngần ấy kiếp nạn rồi mà vẫn chưa được tôn làm Đại La?”
“Này, cậu tưởng đạt danh hiệu ấy dễ lắm à?”, ông ăn xin tức nổ phổi.
Đột nhiên ông ta cười lớn rồi nói: “Họ đến rồi!”, dứt lời, ông ta lập tức biến mất.