Thần Y Trở Lại
Chương 3019
Chương 3019
Ngô Bình bước tới. Đám người nhìn thấy huy hiệu bốn sao tím trên ngực anh, ai nấy đều tỏ ra tôn kính.
“Xin mời anh vào!”, quả nhiên anh chưa cần nói gì đã được người ta chủ động chào mời.
Sau khi bước qua cánh cổng, không gian bỗng trở nên vặn vẹo. Trong đó là một không gian gập khổng lồ.
Lúc này, anh đang đứng trên một con đường giữa rừng cây rộng lớn, phía cuối đường nơi xa xa là một tòa nhà.
Anh bước thêm một bước, thoắt cái đã tới nơi. Tòa nhà không có cổng vào, bên trong được trồng rất nhiều loài cây quý hiếm, thậm chí còn có thể thấy không ít linh dược.
Diệp Huyền ngó nghiêng xung quanh, kinh ngạc nói: “Nơi này rộng thật đấy. Sau này chúng ta xây nhà cũng phải rộng như này”.
Ngô Bình khinh thường chê bai: “Chút thủ đoạn tầm thường thôi, không đáng nhắc tới”.
Đúng lúc này có một người đàn ông mặc áo bào xám đi tới khách khí hỏi thăm: “Mời hai vị xuất trình thiệp mời”.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy huy hiệu của Ngô Bình, hai mắt anh ta lập tức sáng rực, vội vàng khom lưng tạ lỗi: “Thì ra là đại sư luyện đan, xin lỗi nhiều!”
Gần như ngay sau đó lại có thêm một người đàn ông mặc đồ màu vàng xuất hiện trước mặt anh, cúi đầu chào hỏi lễ phép: “Được đại sư luyện đan bốn sao tím tới thăm là vinh hạnh của chúng tôi! Tôi tên Huyền Ngạo, là chủ nhân của nơi này”.
Ngô Bình mỉm cười đáp lại: “Chào Thiên Quân. Tôi có người bạn đang dự tiệc ở đây nên muốn tới xem thử”.
“Hoan nghênh hoan nghênh!”, Huyền Ngạo vội vàng mở lời: “Bình thường sao tôi mời nổi người có thân phận cao quý như cậu. Mời cậu vào!”
Huyền Ngạo Thiên Quân tự mình dẫn đường cho Ngô Bình đi vào sảnh tiệc rộng mênh mông. Trong đó ít nhất cũng phải có khoảng bốn năm trăm người rải rác ở khắp nơi.
Anh tháo huy hiệu xuống, nói với Huyền Ngạo: “Thiên Quân à, tôi không muốn để lộ thân phận thầy luyện đan ở đây”.
Huyền Ngạo Thiên Quân đang định giới thiệu anh, nghe vậy đành phải từ bỏ ý định: “Được, cậu cần gì cứ việc nói với tôi”.
Ngô Bình đáp: “Cứ để tôi tự nhiên đi”.
Anh bảo Diệp Huyền tự đi tìm đồ ăn, còn mình thì tìm kiếm bóng dáng của Lâm Băng Tiên.
Mặc dù trong sảnh tiệc đông nghịt người nhưng muốn tìm một ai đó không hề là chuyện khó khăn. Chẳng mấy chốc Ngô Bình đã nhìn thấy Lâm Băng Tiên đang đứng cùng một người đàn ông. Gương mặt của ông ta có nhiều nét tương đồng với cô ấy, chắc hẳn chính là bố ruột của cô ấy.
Trông Lâm Băng Tiên có vẻ không được thoải mái, vẻ mặt mất tự nhiên. Cô ấy đang đi theo bố làm quen với mấy người xa lạ.
Đột nhiên một cô gái mặc váy đỏ đi tới bên cạnh cô ấy, lạnh lùng châm chọc: “Cô là nữ nghệ sĩ của đám người phàm tục tầm thường kia cơ mà. Ai cho cô bước vào chỗ này?”
Lời nói đó khiến Lâm Băng Tiên ngượng chín mặt. Cô ấy xấu hổ cúi đầu lùi sang bên cạnh bố lẩn trốn.
Bố của cô ấy tên là Chu Bột. Ông ta nhìn cô gái váy đỏ kia, vẻ mặt tươi cười lấy lòng: “Chào cô Âu Dương. Con bé là Băng Tiên, con gái tôi. Quả thực trước kia còn bé từng làm nghệ sĩ”.
Cô chủ nhà Âu Dương tỏ vẻ khinh miệt đáp: “Chu Bột nhà ông dựa vào quan hệ với phu nhân Ngọc Diện nên mới có chút địa vị ở giới này. Ông hãy nhớ lấy thân phận của mình, đừng có dẫn theo con gái đi lung tung. Bây giờ thời thế khác xưa rồi. Cho dù cô ta xinh đẹp tới đâu cũng chỉ là phấn son thô tục, không thể quyến rũ được cậu chủ thế gia đâu!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bỗng đi tới bên cạnh cô Âu Dương cười hỏi: “Cô Âu Dương đang trò chuyện với ai vậy?”
Cô ta nhìn thấy đối phương đẹp trai tuấn tú khí chất hơn người, hai mắt lập tức sáng rực: “Anh Hà!”