Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 3003



Chương 3003

Hồn Tà chật vật đứng dậy, hắn chắp tay với Ngô Bình: “Tôi phục rồi!”

Ngô Bình không để ý tới hắn, trở về vị trí của mình. Vân Tề Thương vội bước lên trước xin lỗi: “Thưa cậu, thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi”.

Ngô Bình nói: “Không sao, tôi chọn ba cô gái này, chọn ngày cưới sau”.

Vân Tề Thương cười nói: “Đó là phúc của bọn họ”.

Buổi tiệc vừa mới bắt đầu, sau đó còn có biểu diễn múa hát, Vân Tề Thương lần lượt đi mời rượu các cậu chủ.

Vân Tịch và hai cô gái ngồi bên cạnh Ngô Bình, rót rượu gắp thức ăn cho anh.

“Chồng, thời gian gần đây thời cuộc thay đổi, đa phần không gian gập đã mở. Những thế lực trước nay không qua lại gì với nhau, nay bỗng trở thành hàng xóm, trước mắt đều đang giao tiếp với nhau một cách cực kỳ cẩn thận. Nhưng theo em thấy, đợi sau khi các thế lực lớn tìm hiểu tường tận thì sẽ không tránh khỏi chiến tranh. Cuối cùng sẽ là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép. Ít nhất sẽ mất đi bảy phần thế lực của cả đại lục Côn Luân”.

Ngô Bình: “Trong giới tu hành, mạnh được yếu thua, đều trong dự liệu cả”.

Nửa sau buổi tiệc, tộc trưởng của Vân Thị xuất hiện, nhưng chỉ nói vài câu rồi lại đi. Lúc này thấy mọi người xung quanh đang định lại mời rượu mình, Ngô Bình liền đứng lên chào tạm biệt trước.

Vân Tịch vẫn ở lại Vân Thị, nhưng bây giờ cô ấy là hoa đã có chủ, không cần lo lắng bị người ta ép gả nữa.

Ra khỏi Vân phủ, Ngô Bình quyết định đi tìm Long Thanh Khâm và Kim Tử.

Lúc Ngô Bình tới phía trên không của động tiên Long Thanh Khâm đang tu luyện thì thấy đã bị người ta khoanh vùng, xung quanh bày cấm chế đề phòng người ngoài vào trong.

“Làm gì đấy?”, có người xuất hiện từ phía bên, nghiêm giọng hỏi.

Ngô Bình bình thản trả lời: “Động tiên của bạn tôi ở gần đây, tôi tới thăm bạn”.

“Thăm bạn?”, người nói đầu hoẵng mắt chuột, thân hình không cao, là một vị địa tiên Động Thiên.

Gã ta cười quái gở: “Người mày nói là con rồng với con khỉ kia nhỉ?”

Rồng là chỉ Long Thanh Khâm, còn khỉ đương nhiên là Kim Tử.

Lòng Ngô Bình bỗng nặng nề: “Đúng vậy, anh biết bọn họ ở đâu không?”

Người kia cười dị hợm: “Cậu chủ nhà tao đang rút gân rồng của cô ta để luyện chế một pháp khí, e là mày không gặp được đâu! Còn con khỉ kia, cậu chủ muốn ăn óc của nó”.

Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Bạn tao đang ở đâu?”

Kẻ kia cười khà khà: “Mày muốn gặp không? Đi theo tao!”

Ngô Bình là một người tài cao gan cũng lớn, đáp xuống đất cùng với kẻ đầu hoẵng mắt chuột kia, vào động tiên mà trước đây Long Thanh Khâm tu luyện.

Trong động tản ra mùi máu tanh từng đợt, một con rồng dài mấy trăm mét bị hàng trăm chiếc đinh khổng lồ ghim chặt trên mặt đất, máu rồng không ngừng rỉ ra từ vết thương, ngấm xuống đất.

Trong động tiên, một cậu thiếu niên đang ngồi trên ghế, ăn một loại quả tiên gì đó, bên cạnh có vài cô gái hầu hạ. Cậu thiếu niên rất béo, ánh mắt láo liên, cười cợt nhìn Ngô Bình được thuộc hạ của mình dẫn vào.

Con rồng bị thương này đương nhiên là Long Thanh Khâm. Lúc này cô ấy đã thoi thóp, gân rồng bị rút, dường như đã mất hết sức sống.

Ngô Bình bỗng đứng lại, lặng lẽ tới trước đầu rồng. Đôi mắt rồng đang nhắm chặt của Long Thanh Khâm hơi hé ra, lúc cô ấy nhìn thấy người tới là Ngô Bình thì bỗng phát ra ánh sáng. Nhưng một giây sau, ánh sáng kia đã u ám hẳn.

Kẻ đầu hoẵng mắt chuột kia cười quái dị: “Thế nào, tao không lừa mày chứ, gân rồng đã bị rút rồi…”

“Bụp!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...