Thần Y Trở Lại
Chương 2899
Chương 2899
Thời anh học cấp hai rất thịnh hành mốt ra nước ngoài du học, vì thế rất nhiều bạn học của anh đã sang Mỹ học. Khi ấy, riêng trường anh đã có hơn ba mươi người xuất ngoại.
Các bạn học sang nước ngoài rồi thì hầu như đều mất liên lạc, ví dụ như người vừa nhắn tin cho anh này là một cô gái tên là Hoàng Nhiễm, ấn tượng trong anh về cô ấy rất mơ hồ. Anh chỉ nhớ cô ấy rất xinh mà thôi.
Ngô Bình lấy làm lạ, không biết tại sao cô ấy lại biết anh đến nước Mễ.
Anh hỏi: “Hoàng Nhiễm, sao cậu biết mình đang ở nước Mễ?”
Hoàng Nhiễm cười nói: “Vì mình dùng tín năng mới của hộp thư, chỉ cần có bạn học ở gần mình trong phạm vi 100 km, mình sẽ nhận được thông báo”.
Hai người đúng là bạn thân của nhau, cách đây nửa năm, chính Hoàng Nhiễm đã chủ động gửi kết bạn với Ngô Bình. Anh cũng không biết tại sao cô ấy lại biết số mình nữa. Nhưng sau khi anh đồng ý kết bạn, cô ấy không nhắc nên anh cũng không hỏi.
“Ra là thế, đúng là mình đang ở nước Mễ”.
Hoàng Nhiễm: “Tốt quá! Cuối cùng cũng gặp được một người bạn cũ, chúng mình hình như không ở xa nhau đâu, để mình đi tìm cậu”.
Ngô Bình: “Thôi để mình đi, cậu gửi địa chỉ cho mình đi”.
Thấy địa chỉ Hoàng Nhiễm gửi cho mình cách đây chỉ hơn 20 cây số nên Ngô Bình thấy cũng không xa lắm. Đi thăm bạn cũ thì không thể đi tay không, vì thế anh đã lấy ít trà, hai bình rượu và ít hoa quả trong nhẫn trữ đồ.
Đây là loại trà ngon nhất Viêm Long, rượu cũng được ủ nhiều năm, hoa quả thì là đặc sản của Địa Tiên Giới, dùng chúng làm quà thì không còn gì phù hợp hơn.
Ngô Bình bảo Tư Đồ Hạo Thiên chuẩn bị một chiếc xe, tài xế là một chàng trai ngoài 20 tuổi, biết Ngô Bình có thân phận cao quý nên rất kính trọng anh.
Ngô Bình nói cho anh ta biết địa chỉ, tài xế lập tức đi ngay.
Trên đường đi, người tài xế nói: “Anh ơi, nơi anh định đến có an ninh không tốt lắm, ở đấy có nhiều thành phần xấu lắm”.
Ngô Bình: “Là sao?”
Tài xế: “Ở bên này thu thuế ở khu người giàu rất cao, vì thế mọi người sống ở đấy đều trả nhiều tiền để tình hình trị an được ổn định. Còn ở các khu ổ chuột thì người dân gần như không đóng thuế, ngược lại còn được nhận trợ cấp xã hội. Trị an kém nên người có tiền đều chuyển đi hết, cứ thế khu vực sống cũng ngày càng kém đi”.
Chiếc xe chạy vào khu dân cư, tốc độ giảm hẳn, còn người tài xế thì có vẻ lo lắng.
Ngô Bình nhìn qua cửa kính thì thấy có nhiều người đi lại trên phố như các thây ma, họ bước đi chậm chạp, đôi mắt thì lờ đờ.
Anh cau mày nói: “Những người này là ai thế?”
Tài xế: “Nghiện đấy anh, giờ nước Mễ không quản lý hàng cấm nữa rồi, vì thế ngày càng nhiều người dùng ma tuý, ít cũng một phần ba khu này dùng đấy”.
Người tài xế chỉ lên phía trước rồi nói: “Bên đó là chợ ma tuý, bán hàng 24/7, còn chích giúp bọn nghiện nữa”.
Ngô Bình khó hiểu hỏi: “Để đất nước toàn con nghiện thế này thì bên trên có lợi lộc gì?”
Tài xế: “Họ đều nói thế giới đang thay đổi, trong đó nước Mễ là thay đổi mạnh nhất. Người giàu bây giờ đều mua thuốc trường sinh bất lão. Một số còn mua cả những thứ thuốc giúp cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn. Mà sau khi trở nên mạnh hơn, bọn họ sẽ trở thành quý tộc, thậm chí chẳng khác nào thánh thần ở nước Mễ.