Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 2862



Chương 2862

Tiểu hành tinh này vốn chỉ tình cờ vụt qua, đường kính của nó khoảng một trăm kilomet, tốc độ khoảng hơn một trăm kilomet mỗi giây.

Đột nhiên có một bàn tay màu vàng tóm lấy rồi bóp mạnh khiến tiểu hành tinh vỡ vụn.

Bàn tay màu vàng khổng lồ đó chính là Như Lai Thần Chưởng của Ngô Bình!

Sau khi bóp nát tiểu hành tinh, Ngô Bình ngồi phệt xuống dưới đất. Việc thi triển Như Lai Thần Chưởng đã hút cạn một nửa sinh lực của anh!

Anh uống mấy viên đan, sau đó nghỉ ngơi một lúc lâu mới dần hồi lại.

Thấy cũng không còn sớm nữa nên anh đưa Linh Hy, Vô Song và mấy Long Vệ đi tới trấn giữ huyện Long Khánh.

Ở phía tây huyện lị này có một ngọn núi, gọi là núi Hắc Hổ.

Ngọn núi này cao hơn trăm mét, đỉnh núi bằng phẳng to như một cái sân bóng. Lúc này, trên mặt đất bằng đã dựng sẵn mấy chiếc lều da để cho quân của Thiên Long đóng quân.

Sau khi đã sắp xếp xong mọi thứ, Ngô Bình vào trong lều ngồi. Vô Song pha trà cho anh, hai nhạc sư bắt đầu chơi nhạc cụ còn bốn vũ nữ bắt đầu múa. Ở bên cạnh, Linh Hy gọt dưa rồi đút cho Ngô Bình.

Ăn xong, Ngô Bình lấy ra lò luyện Âm Dương rồi dùng sâm vua và hơn ba mươi loại dược liệu quý giá khác để luyện quả Linh Dược.

Chỉ một lát sau, mùi thơm toả ra từ lò luyện, đến Long Vệ đang đứng canh bên ngoài cũng ngửi thấy, thi nhau khịt khịt mũi.

Ngô Bình còn rang hẳn ba mẻ hạt dưa, khoảng hơn năm mươi cân. Sau đó anh bảo Long Vệ đem đi phát cho mỗi binh sĩ vài lạng ngồi cắn giết thời gian.

Đang định quay vào lều xem múa tiếp thì Long Vệ báo cáo với anh: “Long chủ, ở phía Tây có tu sĩ đi tới”.

Ngô Bình đi ra khỏi lều, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một luồng ánh sáng màu tím bay tới. Có ba người đàn ông và hai người phụ nữ ở bên trong luồng sáng đó, họ đang định bay qua đỉnh núi.

Một Long Vệ lập tức nói lớn: “Bất cứ tu sĩ nào muốn đi qua cũng phải lập tức đáp xuống đăng ký, nếu không hậu quả tự chịu!”

Nghe Long Vệ nói vậy, một gã đàn ông trong đoàn người kia cười lạnh, hắn giơ tay lên là một đạo kiếm quang màu xám lao xuống đỉnh núi.

Ngô Bình không cử động, Linh Hy ở bên cạnh phất tay một cái, đạo kiếm quang lập tức đi chệch hướng. Đồng thời đoàn người kia như thể bị một bàn tay vô hình tóm lại, bọn họ ai nấy mặt đều vô cùng sững sờ.

Năm người đó nhanh chóng bị áp giải tới trước mặt Ngô Bình, vẻ mặt họ lúc này vô cùng sợ sệt. Họ không thể ngờ ở nơi này lại có cao thủ Thiên Tiên!

Ngô Bình nhổ vỏ hạt dưa ra, hỏi: “Từ đâu đến? Đi qua đây làm gì?”

Gã đàn ông bắ n ra đạo kiếm quang ban nãy vội đáp: “Chúng tôi là người của phái Linh Phù, chỉ đang đi du ngoạn mà thôi”.

Ngô Bình: “Ban nãy dám dùng kiếm quang tấn công chúng tôi, gan không nhỏ đâu”.

Gã đàn ông thất kinh, mặt trắng bệch kêu lên: “Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân có tội, xin các vị giơ cao đánh khẽ, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây ngay!”

Ngô Bình chỉ sang bên cạnh: “Ra đó quỳ, mỗi người nói một trăm nghìn lần câu ‘tôi sai rồi, tôi có tội’!”

Đám người này đương nhiên không dám trái lời, lập tức ra quỳ lên phiến đá bên cạnh, đồng thanh nói: “Tôi sai rồi, tôi có tội”.

Ngô Bình vươn người giãn gân cốt một cái, sau đó gọi Long Vệ tới, bắt đầu dạy họ cách nâng cao tu vi.

Y thuật, tài luyện đan và kinh nghiệm trải qua nhiều chuyện khiến Ngô Bình có thể dễ dàng nâng cao tu vi cho một ai đó, dù chỉ là một người có tư chất bình thường, nếu được anh hỗ trợ thì vẫn có thể đột phá Võ Quân, Thần Quân như thường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...