Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 2860



Chương 2860

Một luồng khí tức tuôn ra làm Ngô Bình sợ hết hồn, sau đó vội cuốn tranh lại.

Ngay sau đó, bức tranh cũng bay đi mất.

Món đồ thứ ba là một cái chuông, bên trong có vân khí cuồn cuộn và rất nặng. Nhưng anh chưa kịp nhìn kỹ thì nó cũng bay đi mất rồi.

Ngô Bình hỏi: “Tôi chọn đúng chưa?”

Giọng nói kia: “Thông qua, mời lên tầng ba”.

Một ánh sáng chiếu xuống, Ngô Bình hoa mắt rồi đi tới một cung điện rộng lớn. Ở đây có rất nhiều người, già trẻ trai gái đủ cả, anh nhẩm đếm thì thaya có 24 người.

Ban đầu, anh tưởng họ cũng là người qua vòng kiểm tra, nhưng khi anh định chào họ thì chợt thấy có gì đó sai sai, bởi đây không phải là người mà là khí linh.

Một ông lão râu bạc, dáng người thấp gầy nhưng lại mặc một chiếc áo bào rộng thùng thình: “Lâu lắm rồi mới gặp một người sống”.

Một cậu bé áo đỏ nói: “Lên được tầng ba thì chức tỏ vận khí của anh tốt đấy”.

Ngô Bình chắp tay nói: “Chào các vị tiền bối, tôi là Lý Huyền Bình”.

Cậu bé áo đỏ: “Anh có biết tại sao chúng tôi lại chọn anh không?”

Ngô Bình: “Không”.

Cậu bé áo đỏ: “Sau khi Đạo Quân mất, chúng tôi đều mặc kẹt ở đây cho đến khi người tìm được truyền nhân”.

Ngô Bình: “Cho nên các người chờ tôi ở đây ư?”

Cậu bé áo đỏ: “Muốn trở thành truyền nhân của Đạo Quân thì anh còn phải đi xa lắm, đầu tiên là luyện hoá 24 món bảo vật là chúng tôi, sau đó mới nhận được truyền thừa”.

Ngô Bình: “Tôi phải luyện hoá hết ư?”

Cậu bé áo đỏ: “Tôi có chức vị bé nhất trong 24 món bảo vật, anh hãy luyện hoá tôi trước đi”.

Dứt lời, đứa trẻ áo đỏ biến mất, một khẩu súng ngắn màu đỏ xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Anh cầm lấy khẩu súng, nói: “Cậu bảo tôi luyện hoá cậu sao?”

Giọng đứa trẻ áo đỏ vang lên: “Khi nào anh luyện hoá tôi xong thì có thể quay lại lấy món pháp bảo thứ hai”.

Ngô Bình: “Không giới hạn thời gian sao?”

Đứa trẻ áo đỏ: “Không có, đợi khi anh luyện hoá hết hai mươi tư món bảo vật là có thể nhận được truyền thừa từ Đa Bảo Đạo Quân”.

Dứt lời, một tia sáng vụt qua, khiến cả Ngô Bình và khẩu súng cùng lúc biến mất.

Ông cụ già vuốt vuốt chòm râu, nói: “Cậu trai trẻ này tư chất tốt thật đấy, có lẽ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng. Xem ra sau này chúng ta được nhờ rồi”.

Một khắc sau, Ngô Bình xuất hiện ở tầng một. Anh cất khẩu súng đi, quay đầu đi ra ngoài.

Lúc này, những người còn lại vẫn còn đang đi tìm báu vật trong nỗi bất lực. Muốn nhặt ra thứ có giá trị trong đống đồ này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Những người khác thấy Ngô Bình đã quay lưng rời khỏi đó thì không khỏi lắc đầu. Trong mắt họ, Ngô Bình không kiên trì nên mới tuỳ ý nhặt vài món rồi bỏ đi sớm như vậy.

Ngô Bình vừa ra khỏi cổng thì đột nhiên có một người chặn anh lại. Đó là một vị Tiên quân cảnh giới Bất Tử, gương mặt hốc hác, đôi mắt màu xanh lam, từ người này toả ra rất nhiều quỷ khí.

“Giao ra thứ cậu đã lấy đi từ kho, hoặc là chịu chết!”, đối phương lạnh lùng nói. Người này đúng là ăn cướp giữa ban ngày.

Chương trước Chương tiếp
Loading...