Thần Y Trở Lại
Chương 279
Chương 279
Trương Lệ không thể nhịn được nữa, nói: “Mẹ, dù Chấn Đông không phải con ruột của mẹ, nhưng cũng phải có tình thân chứ ạ! Mọi người đừng nói những câu gây tổn thương như vậy nữa được không?”
Lúc nói ra câu này, mắt Trương Lệ đã ngấn lệ, nhà họ Ngô muốn nói bà sao cũng được, nhưng không được làm vậy với con của bà.
Bà cụ Ngô lườm nguýt nói: “Còn ra vẻ tủi thân nữa, chúng ta nuôi chồng cô khôn lớn, nhưng nó đã báo đáp được gì chưa?”
Ngô Bình bỏ chén rượu xuống rồi nói: “Bà nói đúng, ơn dưỡng dục là phải báo đáp. Nhưng nói thật thì ông ba không đối xử tốt với bố cháu, cũng không quan tâm gì. Hơn nữa, bố cháu có tuổi rồi mà vẫn phải còng lưng đi kiếm tiền cho ông bà tiêu”.
Bà cụ cười lạnh nói: “Thằng ranh, nếu mày đã nói thế thì để ta tính sổ luôn cho. Từ nhỏ, bố mày đã ăn uống ngủ nghỉ ở nhà ta, nếu tính thành tiền thì mỗi năm ít cũng cả trăm nghìn đấy, mười năm là bố mày đã nợ nhà ta cả hai triệu”.
“Hai triệu đúng không? Không nhiều lắm”, Ngô Bình gật đầu rồi gọi Cương Tử: “Đến ngân hàng rút hai triệu về đây”.
Cương Tử gật đầu rồi đi ngay.
Mọi người ở đó bật cười, Ngô Phong nói: “Mẹ kiếp! Ngô Bình này, anh vẫn chưa chịu thôi đi à! Anh nghiện giả vẻ làm người giàu có hả? Gì mà hai triệu nữa?”
Ngô Bình không để ý đến anh ta, anh lấy huyết chi mà Ngô Liên Thắng từ chối ra, sau đó bỏ vào một cái bát lớn rồi rót rượu vào.
Sau khi ngâm vài phút thì rượu chột biến thành màu đỏ máu, điều kỳ lạ là bát rượu có màu đỏ này lại toả ra mùi thơm kỳ lạ.
Lúc này một tốp người mặc vest đi giày da vây quanh một ông lão râu bạc trắng đi vào. Đám người này trông đều là những người thành công trong xã hội, xem ra địa vị không nhỏ, vậy mà lại vô cùng cung kính với ông lão.
Vừa đi vào đại sảnh, ông lão đã nhăn mũi, sau đó tiếng “hửm” chợt thốt ra, đôi mắt sáng lên.
Một người bên cạnh hỏi: “Ông Liễu, có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt ông Liễu rất kinh ngạc: “Tôi ngửi thấy mùi linh dược!”
Nói xong ông ấy liền bắt đầu tìm kiếm khắp quanh đại sảnh, đám người chỉ có thể đi theo.
Trong phòng bao, Ngô Bình đợi một lúc rồi đưa tay lấy huyết chi. Lúc này huyết chi đã biến thành màu trắng, chẳng còn chút sắc máu, dược lực đã hoàn toàn được ép ra và kết hợp với rượu, thứ còn lại thì chỉ chứa độc.
Anh chia đôi phần rượu màu máu, một nửa đưa cho Ngô Mi, một nửa đưa cho Trương Lệ: “Mẹ và em mau uống đi”.
Ngô Mi không khỏi nhăn mặt: “Anh, em không muốn uống rượu”.
“Yên tâm đi, đây không phải rượu mà là linh dược”, Ngô Bình cười nói. Anh không lừa Ngô Mi, dược lực của huyết chi nằm hết trong chất lỏng màu đỏ, mà một khi nó kết hợp với rượu thì sẽ chuyển hóa thành linh dược. Có rất ít người biết bí quyết này, ví dụ như vị danh y Trung Thục kia.
Ngô Mi cầm lên nhấp một ngụm, uống vào vô cùng thơm ngọt, vị rượu rất nhạt. Cô bé liền uống cạn ngay, vui mừng nói: “Ngon quá!”
Trương Lệ liền không do dự nữa mà uống sạch.
Họ vừa bỏ bát xuống thì cánh cửa bị đẩy ra bởi một ông lão tóc trắng, đằng sau có một đống người đi theo.
Ông ấy vừa vào liền ngửi khắp nơi, sau đó nhìn chằm chằm huyết chi đã mất đi màu sắc trên bàn.
“Huyết chi!”, sắc mặt ông ta kinh hãi, sau đó nhìn mấy người trong phòng: “Xin hỏi cây huyết chi này là của ai?”