Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 2743



Chương 2743

Ngô Bình thở dài: “Một chọi sáu, bên kia đều là thiên tài đỉnh cấp. Khó quá”.

“Ngươi vừa học được ba loại công pháp, nếu luyện thành ba công pháp này, sẽ có cơ hội giành phần thắng”.

Ngô Bình đáp: “Xem ra mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ngươi”.

Anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, giải phóng nhân cách tối thượng, tiến vào trạng thái ngộ đạo, học Phá Thiên Quyết trước. Thật ra Phá Thiên Quyết rất đơn giản, đó là một bộ công pháp phụ trợ. Công pháp này có thể dùng ở mọi loại võ hoặc ghép vào công pháp khác, tăng cường đáng kể uy lực của nó.

Ngô Bình dốc toàn lực đột phá. Không rõ đã qua bao lâu, một vòng xoáy màu vàng đột nhiên xuất hiện trên Hỗn Nguyên Tiên Lò và được sấm sét bao quanh.

Ngay khi vòng xoáy này xuất hiện, Hỗn Nguyên Tiên Lực liền đổ vào trong đó. Vòng xoáy này hấp thu khoảng một phần ba Hỗn Nguyên Tiên Lực mới ngừng lại, sau đó biến thành một lốc xoáy nhỏ màu vàng, chầm chậm dịch chuyển về phía Hỗn Nguyên Kiếm Hồn, cuối cùng hợp thành một với kiếm hồn của anh.

Ngô Bình mở choàng mắt ra, lẩm bẩm nói: “Phá Thiên Quyết này quả nhiên rất khủng khiếp, không biết nó đã giúp uy lực kiếm hồn của mình tăng thêm bao nhiêu lần nữa”.

Anh đang định tiếp tục lĩnh hội thì phía trước bỗng có một bóng người bay đến. Nam thanh niên ấy liếc nhìn đàn tế, sau đó hướng mắt về phía Ngô Bình, lạnh lùng hỏi: “Hai bảo vật này đều bị anh lấy?”

Ngô Bình đáp nhẹ: “Đúng thế, là tôi lấy”.

Người đàn ông chìa tay: “Giao ra đây, tôi sẽ không giết anh!”

Ngô Bình quét mắt nhìn, phát hiện trên người đối phương cất giấu rất nhiều đồ tốt, chỉ riêng chiếc nhẫn chứa đồ kia đã rất giá trị rồi, không ngờ bên trong còn phong ấn một động thiên.

Anh bảo: “Anh không đánh lại tôi đâu. Cút nhanh đi”.

Người đàn ông ấy cười điên cuồng: “Đồ vô tri. Anh biết tôi là ai không?”

Ngô Bình hỏi: “Anh là ai?”

Hắn đáp: “Tôi là cậu Thiên Hư! Chắc hẳn anh từng nghe đến Thiên Hư Môn của Tiên Giới rồi nhỉ?”

Ngô Bình lắc đầu: “Chưa từng nghe tên”.

Cậu Thiên Hư kia nổi giận: “Tự tìm đường chết!”

Hắn giơ tay phải ra, nắm ngón tay khẽ lay động, năm ánh kiếm màu vàng, lam, tím, lục, đen liền bay ra, ánh kiếm nào cũng toả ra sát khí đáng sợ.

“Ra là kiếm tiên, thảo nào lại ngông cuồng như thế”, Ngô Bình bĩu môi, giậm chân một cái, bùn đất đá vụn đồng loạt bay lên và bảo vệ anh.

Kiếm bay đến, chém bùn đá văng tung toé, bụi đất bay mù mịt. Đến khi kiếm chém sạch những thứ đó thì Ngô Bình đã biến mất.

Cậu Thiên Hư kia ngẩn ra, có dự cảm gì đó nên đột ngột bay vút lên cao. Ngay sau đó, một chiếc gai đá chui lên từ dưới đất, suýt nữa đã đâm vào cửa sau của hắn.

Hắn vừa tức vừa giận: “Đồ xảo trá to gan!”

Tiếng mắng chửi vừa dứt thì quyền ấn bay lên từ mặt đất. Mới đầu hắn còn chẳng quan tâm, phóng năm thanh kiếm ra chém về phía quyền ấn.

Nhưng một tiếng “keng” vang lên, kiếm mà hắn phóng ra đã bị đánh bay. Cùng lúc ấy, ngực hắn nhói đau, xuất hiện một quyền ấn.

Hắn gầm gừ rồi ngã xuống đất. Ngay sau đó, ánh kiếm loé lên, chỉ trong nháy mắt đã chém hắn thành ba khúc. Chẳng đợi hắn cầu xin, ba phần thi thể đã bị Ngô Bình ném vào lò luyện.

Giây tiếp theo, hàng chục viên Nguyên Anh Đan và cả chục nghìn viên Sinh Mệnh Đan bay ra từ lò luyện Minh Thần!

Chương trước Chương tiếp
Loading...