Thần Y Trở Lại
Chương 2671
Chương 2671
Anh tìm thật kỹ xung quanh, nhưng tiếc là ngoài tấm bia ra thì thật sự không còn gì nữa.
Ngô Bình đi thêm một vòng rồi ngoi lên, sau đó nói với ông rùa: “Nơi này không còn an toàn với ông nữa đâu, đã giúp thì giúp cho chót, tôi sẽ dẫn ông về Đông Hoàng tu dưỡng, ông đồng ý không?”
Ông rùa mừng rỡ: “Cảm ơn cậu, tôi đồng ý”.
Ông rùa đến Đông Hồ cái là lặn sâu xuống đáy ngay.
Lý Dư và Lý Tố đều bị thương không nhẹ, Ngô Bình xử lý vết thương cho hai người xong thì trời cũng đã tôi.
Hỉ Bảo đã ngủ từ lâu, hôm nay phải học nhiều nên thằng bé đã mệt lử.
Lý Thiên Thạch đi tới rồi lặng lẽ ngồi cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình: “Thiên Thạch, đã quen với việc làm một con người chưa?”
Lý Thiên Thạch: “Cũng tạm ạ, tôi biến thành người rồi cũng tiện cho việc tu luyện hơn”.
Ngô Bình: “Nhắc đến tu hành, tôi có nhiều công pháp lắm, không biết thể chất thai đá như cậu có học được không”.
Lý Thiên Thạch: “Thể chất của tôi giống hệt con người, con người học được thì tôi cũng học được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ tôi đến học viện Võ Đạo rồi, tôi sẽ chính thức nhận cậu làm đệ tử”.
Lý Thiên Thạch: “Cậu chủ dạy tôi luôn đi”.
Ngô Bình: “Vội gì, cậu giống hệt con người rồi thì một khi tu luyện sẽ nhanh chóng thành Địa Tiên thôi”.
Hai người đang nói chuyện thì bùa tin tức sáng lên, là Thần Chiếu truyền tin đến.
Anh hỏi: “Thần Chiếu, có chuyện gì thế?”
Thần Chiếu nói rất nhỏ: “Chủ nhân, có chuyện rồi. Các học sinh cắm trại trên núi, xung quanh chợt xuất hiện rất nhiều yêu ma quỷ quái, tôi sợ cô chủ gặp chuyện nên phải báo cho chủ nhân ngay”.
Ngô Bình không dám lơ là mà bay đến đó ngay.
Núi Dã Nhân là một ngọn núi ở phía Bắc của Thiên Kinh. Đi tiếp thì sẽ tới một hoang mạc và đồng hoang.
Ngọn núi này có hơn 1300 mét, bên dưới là Hắc Long Giang. Phong cảnh ở đây khá đẹp, đã từng được khai phá thành danh lam thắng cảnh. Nhưng không biết tại sao, đang khai phá được một nửa thì dừng lại, đến nay ở đây vẫn còn những công trình đang dở dang.
Ngô Bình bay lên cao rồi nhìn xuống dưới thì quả nhiên đã thấy có quỷ khí bao quanh núi.
Anh lặng lẽ đáp xuống, Thần Chiếu lập tức xuất hiện chào hỏi: “Chủ nhân”.
Ngô Bình gật đầu: “Thần Chiếu, ông trông chừng quanh đây, tôi đi tìm Tiểu Mi”.
Ngô Mi đang ngồi quanh đống lửa ăn vặt và hát hò với các bạn, không hề biết nguy hiểm đang rình rập.
Lúc này, có một cậu nam sinh tuấn tú đang ngồi cạnh Ngô Mi, hai người vừa nói vừa cười, cậu nam sinh còn nhét đồ ăn vào miệng Ngô Mi.
Bất thình lình có một người xen vào khe hở giữa hai người, Ngô Mi nổi giận hỏi: “Ai đấy?”
Khi cô bé nhìn thấy là ông anh trai quý hoá của mình thì giật bắn mình: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình giành lấy gói quà vặt trên tay Ngô Mi, sau đó ăn ngon lành rồi nói: “Anh không được đến à?”
Mỹ Ngọc ngồi cạnh đó cười nói: “Anh Ngô Bình, anh đến chẳng đúng lúc gì cả”.
Ngô Mi đỏ mặt rồi lườm Mỹ Ngọc.
Ngô Bình nhìn cậu nam sinh kia, cậu ấy có vẻ lúng túng rồi mỉm cười gật đầu với anh.
Ngô Mi ngượng ngập giới thiệu: “Anh, đây là Tả Linh Phong – bạn của em”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Hai đứa nói chuyện tiếp đi, cứ kệ anh”.