Thần Y Trở Lại
Chương 2653
Chương 2653
Ngô Bình: “Mày muốn dẫn tao đi đến đó?”
Con chó đen lập tức đứng lên, đi một bước quay đầu ba lần chạy về phía trước, Ngô Bình và Đường Băng Vân lập tức đi theo.
Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Con chó này có thể hiểu con người nói gì sao?”
Ngô Bình: “Không có gì lạ cả, trí thông minh của hai con chó đen không khác gì đứa trẻ mười tuổi, ngoài việc không biết nói tiếng người thì cái gì cũng hiểu”.
Con chó đen còn lại cũng chạy sang, Ngô Bình đi theo mấy mét thì nhìn thấy một cái hố rất lớn. Cái hố này có hình trụ giống một cái cột đập xuống từ trên trời tạo ra cái hố này, đường kính hơn ba trăm mét.
Xung quanh cái hố rất sạch sẽ, nhìn xuống dưới sâu đến mấy trăm mét, bên dưới tối đen bị khói màu đen che phủ, thi thoảng còn có tiếng người.
Ngô Bình biết bên dưới có người, thế là kéo Đường Băng Vân đến một bên thầm nói: “Băng Vân, em ở đây đợi anh, anh xuống dưới xem sao”.
Đường Băng Vâng: “Rốt cuộc dưới đó có gì thế?”
Ngô Bình: “Anh không biết, đi rồi mới biết được”.
Dặn dò Đường Băng Vân xong, anh đáp xuống đáy hố. Xuống đến bên dưới, anh nhìn thấy cách đó mấy mươi mét có ba người đang vây quanh một vật thể phát sáng hình quả trứng, nhỏ giọng nói.
“Anh Lam, rốt cuộc đây là thứ gì thế? Chúng ta dùng mọi cách cũng không thể mở nó ra được”.
Một người khác nói: “Dù là gì thì nó có thể mở ra tiến hóa cho mạng sống, chắc là vật không tầm thường. Chúng ta phải nhanh chóng đem nó đi”.
“Tiếc là chúng ta không có pháp khí chứa đồ, nếu không cũng không cần đợi đến giờ”, người thứ ba nói: “Mặc dù chúng ta đã bày bố trận pháp Mê Sương nhưng chắc chắn sẽ có cao nhân tìm đến. Hôm nay chúng ta có thế nào cũng phải đem nó đi”.
Vừa nói xong, hắn bỗng cảm thấy sau gáy đau đớn, sau đó ngất xỉu.
Hai người còn lại rất ngạc nhiên, vừa xoay người lại cũng đều bị đánh một gậy, ngất xỉu.
Ngô Bình nhìn ba người hôn mê, sau đó ném cây gậy sắt trong tay đi, anh phủi tay rồi nhìn vật thể phát sáng đó.
Đồ vật này cao khoảng ba mét giống một quả trứng phóng to, phát ra ánh sáng đom đóm màu vàng xanh. Anh mở nhìn thấu vạn vật thì thấy bên trong có một luồng năng lượng cực mạnh, nhìn thấu vạn vật của anh không thể nhìn xuyên qua được.
“Lạ thật, thứ gì thế nhỉ?”, anh giơ tay sờ vào nó, mặt ngoài không cứng, khá mềm, rất đàn hồi.
“Thôi vậy, cứ đem về rồi nghiên cứu”, anh vung tay lên cất đồ vật này vào trong không gian chứa đồ, sau đó bay lên trên.
Lên đến phía trên, anh kéo Đường Băng Vân rời đi, nhưng lại thấy hai con chó đen lại đuổi theo bên dưới kêu ẳng ẳng.
Đường Băng Vân cười nói: “Chúng muốn đi theo chúng ta”.
Ngô Bình suy nghĩ một chốc, vung tay lên, hai con chó bay lên không trung, được anh đưa đi cùng đến Đường Môn.
Vượt qua vùng núi Võ Lăng thì sẽ đi vào bồn địa Thục Trung, vừa đưa mắt nhìn là là những cánh đồng màu mỡ dài hàng nghìn dặm.
Anh bỗng nói với Đường Băng Vân: “Nơi này không tệ, nếu sau này xây dựng phủ tổng giám ở đây thì Đường Môn nhất định phải giành lấy, ít nhất cũng phải kiểm soát được vài quận”.
Đường Băng Vân: “Với năng lực của Đường Môn chắc chắn có thể”.
Ngô Bình: “Nếu chuẩn bị từ giờ, có thể làm được không?”