Thần Y Trở Lại
Chương 2595
Chương 2595
Tống Bình An đưa hai tay ra nhận lấy, nói: “Cảm ơn”.
Ngô Bình: “Đàn anh còn nhớ tôi không? Trước khi anh tốt nghiệp, chúng ta từng đánh bóng rổ với nhau. Anh đánh rất giỏi, không ai đỡ được cú ném bóng vạch ba điểm của anh”.
Tống Bình An cười rạng rỡ: “Cậu là đàn em Ngô Bình đúng không? Tôi nhớ cậu”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, là tôi đây. Đàn anh vừa giao hàng xong à?”
Tống Bình An không cảm thấy việc giao hàng có gì không tốt, anh ấy gật đầu: “Ừ. Tôi đã biết hết những con đường gần đây rồi, hiệu suất giao hàng tăng hơn bốn mươi phần trăm so với tháng trước. Bây giờ mỗi ngày tôi có thể giao một trăm mười đơn, thu nhập cũng được lắm”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Hơn một trăm đơn sao? Giỏi thật. Vậy tháng này ít nhất cũng được hai, ba mươi nghìn nhỉ?”
Tống Bình An mỉm cười, nói: “Gần hai mươi nghìn. Tôi định làm thêm hai tháng nữa rồi đi thi”.
Ngô Bình biết đại khái hoàn cảnh của anh ấy, thi cao học thế nào cũng rớt nên nói: “Không cần thi nữa, đàn anh muốn đến học ở trường nào để tôi sắp xếp giúp cho”.
Tống Bình An ngây ra: “Cậu giúp tôi sắp xếp ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Trước đây anh là thạc sĩ của Hoa Thanh đúng không? Trùng hợp thật, tôi cũng học cao học ở đó, có thể nói chuyện được với lãnh đạo nhà trường”.
Tống Bình An im lặng vài giây rồi nói: “Đàn em, tôi tự thi thì tốt hơn”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Rõ ràng anh đã thi đậu rồi, tại sao lại còn phải thi nữa? Anh thông minh như thế, đừng lãng phí tài năng ở việc suy nghĩ, chi bằng thế này, bây giờ tôi giúp anh hỏi thử”.
Ngô Bình vừa nói vừa gọi điện thoại.
Chưa đầy năm phút, Tống Bình An đã nhận được điện thoại, đấy là điện thoại gọi đến từ văn phòng hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, thông báo anh ấy đã được khôi phục hồ sơ, hi vọng anh ấy có thể nhanh chóng quay lại trường học tập.
Tống Bình An rất ngạc nhiên: “Đàn em, sao cậu làm được vậy?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tôi quen biết một số người. Phải rồi đàn anh, anh học thạc sĩ ngành gì? Đã suy nghĩ đến việc tìm việc gì chưa?”
Anh quyết định, dù có thế nào cũng phải kéo Tống Bình An về công ty mình làm.
Tống Bình An nói: “Tôi học chuyên ngành kỹ thuật gen”.
Ngô Bình nói: “Công trình gen? Vậy không tệ, tôi đang chuẩn bị mở một công ty nghiên cứu kỹ thuật gen, đến lúc đó anh có thể đến”.
Tống Bình An nhìn Ngô Bình: “Đàn em, cám ơn cậu giúp tôi”.
Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Đừng khách sáo. Sau này lúc tôi cần anh giúp, anh đừng từ chối là được”.
Tống Bình An khẽ cười: “Nếu cậu có gì cần tôi giúp, Tống Bình An tôi sẽ dốc hết sức làm”.
Mọi người thấy Ngô Bình khách sáo với Tống Bình An như vậy, đều cảm thấy bất ngờ. Ngô Bình hiện tại, đã là người có địa vị nhất ở buổi tiệc này, ngay cả đám Mã Thiên Lý cũng vây quanh anh.
Nói chuyện vài câu với Ngô Bình, hai người để lại phương thức liên lạc.
Ngô Bình lại quay về bên cạnh Hồ Kiến Quốc, nói: “Lão Hồ, người còn lại là ai?”
Hồ Kiến Quốc: “Hồng Hoang có một cao thủ, thực lực mạnh hơn tôi nhiều. Người này nghĩ bản thân ở giai đoạn Địa Tiên không có căn cơ vững chắc, vì vậy đầu thai chuyển kiếp, trở thành một người tên là Mạc Hiên. Mà hiện tại cũng là học sinh của tôi”.