Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 2586



Chương 2586

Lưu Vọng Công: “Những điều này đều không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể xây dựng được ngoại viện thì cậu cần gì sẽ có nấy”.

Lục Phi Hùng nói: “Thiếu chưởng môn, mời cậu xuống núi là vì cậu có ưu thế mà người khác không có, cậu là thầy luyện đan, có thể dùng đan dược thu hút đệ tử tài giỏi gia nhập. Ngoài ra, Trường Sinh Điện chúng ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngoại viện, cung cấp đầy đủ đan dược”.

Ngô Bình không ngờ xu thế mới lại đến nhanh như thế, anh nói: “Được, chuyện này giao cho tôi. Chưởng môn, trước khi đi, có phải chưởng môn nên cho đệ tử ít tài nguyên không?”

Lục Phi Hùng mỉm cười, nói: “Đấy là chuyện đương nhiên. Đệ tử ngoại viện được cung cấp tài nguyên theo tiêu chuẩn của đệ tử ngoại môn. Người có tư chất tốt có thể có được đãi ngộ của đệ tử nội môn hoặc thậm chí là đệ tử chân truyền”.

Lúc này, Hắc Tinh trưởng lão bước nhanh vào điện, theo sau bà mấy còn có mấy người nữa, bà ấy mỉm cười, nói: “Mấy bà lão bọn ta tình nguyện cùng thiếu chưởng môn ra ngoài xây dựng ngoại viện”.

Hắc Tinh trưởng lão là tiên quân Bất Tử, sau lưng bà ấy còn có một vị chân quân Thần Hóa, hai chân quân Anh Biến và một chân nhân Linh Biến.

Ngô Bình vui mừng, nói: “Đa tạ các vị trưởng lão ủng hộ”.

Hắc Tinh trưởng lão mỉm cười, nói: “Mạng của chúng tôi là do cậu cho, giúp đỡ cậu cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, đây cũng là chuyện lớn của cả Thục Sơn kiếm phái, chúng tôi sao có thể chối từ”.

Tiếp đó, Ngô Bình chọn một nhóm đệ tử và trưởng lão, trong đó bao gồm cả những người quen như Hồng Lăng và Viên Lực.

Sau khi xác định những người được chọn, Ngô Bình rời khỏi Địa Tiên giới trước, anh phải chuẩn bị trước cho việc xây dựng ngoại viện Thục Sơn.

Ngô Bình ra khỏi Địa Tiên giới thì quay về nhà, vừa vào đến thì thấy mọi thứ hỗn loạn, Hỉ Bảo cưỡi Đông Hoàng chạy khắp sân, đuổi theo một con thỏ to hơn cả con chó.

Con thỏ trắng muốt với đôi mắt đỏ như hai viên đá quý, nó nhảy một phát cao đến mười mấy mét, Đông Hoàng sủa gâu gâu, có vẻ như muốn tóm cho bằng được nó.

Hỉ Bảo hét: “Đông Hoàng, mau, mau, mau lên, cắn lấy đuôi nó”.

Con thỏ lớn chạy tới chạy lui, giẫm nát hết cây hoa, hòn non bộ, bụi đất bay khắp nơi, khói đen mù mịt.

Ngô Bình giận đến tức bụng, hét lớn lên: “Hỉ Bảo”.

Hỉ Bảo nhanh nhảu, vội vã nhấn đầu chó, Đông Hoàng đáp xuống đất. Con thỏ lớn đấy đang chạy thì bị Ngô Bình tóm lấy từ xa và đ è xuống đất bằng pháp lực.

Mặc dù con thỏ rất mạnh, nhưng dù có mạnh thế nào cũng không qua được Ngô Bình. Nó bị đè chặt, hai chân quẫy dưới mặt đất đến mức tạo ra một cái hố lớn.

Đông Hoàng loạng choạng chạy đến trước mặt anh, hé miệng như đang cười.

Ngô Bình hỏi: “Đấy là thỏ nhà ai?”

Hỉ Bảo: “Bố, con thỏ lớn này mới chạy đến nhà chúng ta ngày hôm nay, con thấy nó béo nên muốn bắt nó, làm món thịt thỏ nướng cho bố”.

Ngô Bình tò mò nhìn con thỏ, nói: “Con thỏ này ăn thuốc tăng trưởng rồi sao? Má ơi, nó to thật”.

Hỉ Bảo: “Đúng vậy ạ, má ơi, nó to thật”.

Ngô Bình tát cậu bé một tai: “Con nít không được nói tục”.

Hỉ Bảo vò đầu, vẻ mặt đầy uất ức, thầm nghĩ, chẳng phải bố cũng nói đấy sao?

Ngô Bình đưa tay véo con thỏ mình đầy thịt rồi nói: “Không tồi, thịt này chắc ngon lắm đây. Lina!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...