Thần Y Trở Lại
Chương 2524
Chương 2524
Hổ con nghe thế thì bắt đầu ngửi, nó bước nhanh tới trước một cây ăn quả, cây cao chừng nửa thước, phân thành bốn, năm nhánh, cong cong vẹo vẹo.
Bên trên còn có một đóa hoa màu lam. Hoa này chỉ lớn bằng lòng bàn tay, không có lá, mà quanh đó, trong phạm vi mười mét cũng không còn thực vật nào. Dưới bông hoa kết ra bốn quả, đằng sau nó còn có thêm một quả thứ năm.
Trái cây màu vàng lam, lớn cỡ bốn ngón chụm lại. Thấy trái này, Ngô Bình chấn động, gằn từng tiếng: “Quả thần Thái Nhất!”
Anh nhìn xuống dưới đất mới phát hiện hoa li ti bên dưới che phủ một bộ rễ khổng lồ, kéo dài mấy nghìn mét. Mà trong lòng đất mấy nghìn mét cũng có một khối đá thần lớn cỡ cái thớt. Khối đá thần này lại là cấp bậc cực phẩm – đá thần Thái Nhất, nó còn quý giá hơn khối đá mà anh phát hiện bên dưới dây leo hồ lô nữa.
Ngô Bình cẩn thận đào đá thần rồi lại đào ra rễ cây cùng với bùn đất quanh đó, bỏ hết vào nhẫn chứa đồ.
Hổ con thấy Ngô Bình đào gì đó thì nó cũng vui vẻ, ở cạnh tí ta tí tởn. Thật ra nó cũng chỉ mới mấy tháng tuổi, đang tuổi ham chơi, tính cách ngây thơ.
Ngô Bình sờ đầu nó: “Hổ con, ta hái xong thuốc rồi, về trị độc cho mẹ ngươi thôi!”
Hổ con không đợi được, lập tức chở Ngô Bình về lại khe núi.
Về tới nơi, Ngô Bình lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra chế thuốc, dùng túi độc và thảo dược vừa tìm được làm thành phần chính, luyện chế ra một loại nước thuốc.
Sau đó anh lấy ra một cái tô. Rót nước thuốc vào trong miệng hổ mẹ, mười phút rót một nồi.
Mười nồi thuốc vào bụng, hổ lớn bất chợt xảy ra tình trạng trên nôn dưới tiêu chảy, Ngô Bình vội mang theo hổ con ra ngoài, anh cười nói: “Xả ra hết là không sao!”
Hổ con vui vẻ kêu tới kêu lui rồi nằm cạnh Ngô Bình chờ kết quả.
Hơn ba tiếng sau, một con hổ khổng lồ từ từ đi ra khỏi sơn động. Nó cao mấy trăm mét, thân dài hơn trăm, quanh người tỏa ra khí thế kinh động trời đất.
Hổ lớn quỳ một chân, tạ ơn Ngô Bình: “Cảm ơn ân nhân đã cứu giúp!”
Ngô Bình cười: “Ngươi không sao là tốt rồi. Đi tắm rửa đi, một tuần này nhớ uống nhiều nước, chỉ khoảng một tuần sau là sẽ hoàn toàn hồi phục”.
Hổ mẹ gật đầu, bay lên trời, hướng về phía hồ lớn cách đó không xa.
Hổ con chở Ngô Bình theo sát.
Đây cũng là một hồ khổng lồ, nước màu lam nhạt mà mênh mông. Vào trong nước, hổ con vẫy vùng vui vẻ, còn cố tình hất nước vào người Ngô Bình.
Ngô Bình sao có thể chịu trận, anh dùng pháp lực ngưng tụ nước thành một bàn tay to trăm mét rồi đập mạnh xuống mặt hồ.
“Ầm!”, một cơn sóng lớn vỗ vào mặt hổ con. Móng vuốt nó hiển nhiên không thể sánh bằng bàn tay to lớn của Ngô Bình nên chỉ có thể kêu ngao ngao, vừa kêu vừa trốn.
Chơi một hồi, Ngô Bình mới phát hiện tuy hổ con còn nhỏ nhưng sức mạnh và thể chất đều vượt xa mình.
Anh nghĩ tới một loại mãnh thú thượng cổ tên Kim Vân Bạch Hổ, đó là chủng tộc đáng sợ có thể đánh nhau với cả Long tộc, một chủng tộc có con đường tiến hóa đặc biệt.
Ngô Bình đang chơi với hổ con, anh cũng phát hiện ra một lý luận huyền ảo trong lúc hổ hít thở.
Hắn hỏi hổ con: “Từ bé ngươi đã hô hấp thế này rồi sao?”