Thần Y Trở Lại
Chương 2490
Chương 2490
Long Thanh Khâm cười nói: “Hẳn là như vậy. Lần đầu tiên tới đây, tôi muốn ngồi ở trên đó luyện công, nhưng mấy lần bị đánh xuống, thân thể vô cùng khó chịu, về sau không dám thử nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Cái này gọi là Đại Địa Liên Đài, có thể hấp thu linh lực Đại Địa, là bảo vật trợ giúp tu luyện”.
Nói xong anh trực tiếp ngồi trên đài sen. Ngay lập tức, anh cảm thấy sức mạnh Đại Địa to lớn từ đài sen truyền đến cơ thể anh. Mặc dù anh có một thể chất phi thường, anh vẫn không thể chịu đựng được. Nhưng ngay sau đó, đạo chủng vươn nhánh ra để tiếp nhận sức mạnh to lớn như dòng nước xiết này, nuốt chửng nó như một con cá voi.
Đạo chủng hấp thụ sức mạnh Đại Địa, Ngô Bình không còn cảm thấy áp lực mà cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhìn thấy cảnh này, Long Thanh Khâm thốt lên: “Anh thật giỏi! Anh có thể chịu được sức mạnh to lớn từ đài sen”.
Vân Tịch cười nói: “Thanh Khâm, chủ nhân đài sen nhất định rất lợi hại đúng không?”
Long Thanh Khâm nói: “Ít nhất cũng là thiên tiên, thế nên tôi mới kinh ngạc. Vân Tịch, cô may mắn thật, tìm được một người đàn ông tốt như vậy”.
Vân Tịch đỏ mặt, nhưng lại cười rạng rỡ.
Ngô Bình ngồi xếp bằng không động đậy, đạo chủng không ngừng hấp thu sức mạnh của đài sen. Đài sen này mỗi năm đều hấp thu sức mạnh Đại Địa rồi tích trữ trong đài sen, kéo dài không biết bao nhiêu vạn năm.
Lúc này tất cả linh lực đều bị toàn bộ sức mạnh Đại Địa hấp thu. Sau đó cái cây tiếp tục lớn lên, không ngừng mọc thêm cành nhánh.
Sau khoảng ba tiếng đồng hồ, một bông hoa màu vàng tuyệt đẹp mọc trên một nhánh cây, thoáng cái mà hoa đã tàn, tạo thành một quả trông như vàng thật.
Quả đó không ngừng lớn lên, ban đầu chỉ to như quả anh đào, sau đó to bằng nắm đấm. Ngô Bình đếm thử thì thấy có bảy quả.
Mà ngay lúc này linh lực Đại Địa từ đài sen càng lúc càng ít, sau cùng gần như hết hẳn. Hóa ra linh lực Đại Địa tích trữ trong đài sen vô số năm đã bị đạo chủng cắn nuốt sạch.
Ngô Bình mở mắt ra, nhảy xuống đài sen và mói: “Tốt lắm, tôi đã có thu hoạch”.
Long Thanh Khâm: “Chủ nhân nơi này vẫn còn để lại ít đồ, tôi không đọc hiểu, anh có hứng thú xem không?”
Ngô Bình cười nói: “Được, tôi hiểu tiên văn”.
Mắt Long Thanh Khâm phát sáng: “Anh hiểu tiên văn? Tốt quá, hãy đi theo tôi”.
Cô ấy đưa Ngô Bình và Vân Tịch vòng qua cái hố, đi vào một nơi như thư phòng. Bên trong có một giá sách, bên trên bày các thẻ ngọc lớn nhỏ khác nhau, được xâu bằng dây kim loại. Trên mỗi thẻ ngọc đều được viết tiêu đề bằng tiên văn, sau đó cuốn lại, hình thức giống thẻ trúc thời cổ đại.
Long Thanh Khâm: “Đây chắc là công pháp mà tiên nhân nào đó để lại”.
Ngô Bình mở ra một thẻ ngọc, phát hiện trong thẻ ngọc có khắc chữ, trong mỗi thẻ ngọc có khoảng hai trăm nghìn chữ và các hình vẽ.
Anh nhìn qua rồi nói: “Thú vị đấy. Tu sĩ này không phải tiên nhân mà là một thánh vu, trong này ghi chép công pháp của Vu đạo”.
Long Thanh Khâm hỏi: “Tôi có thể tu luyện không?”
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Những công pháp này không hợp cho Long tộc tu luyện. Nhưng tôi có nửa bộ ‘Thiên Long kinh’, cô có hứng thú học không?”
Toàn thân Long Thanh Khâm run lên: “Thiên Long kinh, ở đâu vậy?”
Ngô Bình: “Kinh này là nửa bộ đầu tiên được Âm Dương Giáo thu thập, nhưng cũng đủ dùng với cô rồi. Luyện xong nửa bộ này thì ít nhất cô cũng là thần long”.