Thần Y Trở Lại
Chương 2462
Chương 2462
Bạch Ngọc Kinh mặc trang phục trắng, trông khoảng chừng ba mươi, anh tuấn tiêu sái, anh ta cười nói: “Chỉ sợ là chưởng môn cũng ngồi không yên rồi…”
Chưa nói hết lời, ở phía xa bỗng vang lên tiếng chuông.
Nghe thấy tiếng chuông, Trần Đạo Huyền có chút bất ngờ, nói: “Đây là chuông Thiên Long mà chưởng môn tập hợp năm phong hai điện một phủ đến, chẳng lẽ chưởng môn xuất quan rồi sao?”
Lục Phi Hùng cười nói: “Chưởng môn xuất quan sao? Thú vị đấy! Đi, cùng đi qua!”
Trần Đạo Huyền nói với Ngô Bình: “Con chớ có bỏ đi, có lẽ chưởng môn sẽ cho gọi con vào”.
Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử hiểu”.
Sau khi mấy người họ rời đi, Lâm Thanh Dao như có tâm tư, nói: “Sư huynh, chưởng môn xuất quan có lẽ có liên quan đến anh”.
Ngô Bình: “Có liên quan đến tôi? Tại sao?”
Lâm Thanh Dao: “Thục Sơn kiếm phái xuất hiện Thần Quân, đây là chuyện lớn, nếu tôi là chưởng môn tôi cũng không ngồi yên được, nhất định phải xuất quan nhìn anh xem sao”.
Ngô Bình: “Nghe nói chưởng môn đang đột phá đến Bất Tử Cảnh, không biết có thành công không”.
Hai người đợi ở Thanh Vân phong chưa đến mười phút, một đồng tử đã bay đến, anh ta khẽ gật đầu với Ngô Bình: “Ngô Bình, chưởng môn cho gọi”.
Ngô Bình liền đi theo đồng tử kia đến phong của chưởng môn, đi đến đại điện của chưởng môn.
Trong đại điện.
Người đứng đầu của năm phong, hai điện, một phủ đều có mặt, ở giữa là một ông lão đang ngồi, sinh khí tràn trề, gương mặt không chút nếp nhăn. Ông ấy mặc trang phục lam đỏ, không khí trong cả đại điện cũng chuyển động theo từng nhịp thở của ông ấy, sau đó cả dãy núi cũng chuyển động theo.
Không cần hỏi cũng biết, người này chính là chưởng môn Thục Sơn kiếm phái, lão quái vậy đã bế quan hơn một trăm năm.
Anh tiến lên thi lễ: “Đệ tử Ngô Bình, bái kiến chưởng môn”.
Chưởng môn khẽ gật đầu: “Đúng là tài năng kiệt xuất, đã tu thành thần thông rồi sao?”
Ngô Bình: “Bẩm chưởng môn, đã tu thành rồi”.
Chưởng môn khẽ cười: “Tốt lắm. Kể từ bây giờ, con chính là đệ tử đứng đầu Thục Sơn kiếm phái, toàn bộ đệ tử đều phải gọi con một tiếng đại sư huynh”.
Ngô Bình có chút bất ngờ, đưa anh đến vị trí này, ông ấy muốn làm gì chứ?
Mọi người nghe thấy danh xưng “đệ tử đứng đầu” này thì đều để lộ vẻ mặt hâm mộ. Chuyện này khiến anh có chút kỳ lạ, các phong chủ, điện chủ lại hâm mộ một đệ tử như anh?
Gương mặt tươi cười của Trần Đạo Huyền không che giấu được, gật đầu với Ngô Bình. Anh lập tức hiểu rõ, nói: “Cảm ơn chưởng môn”.
Chưởng môn gật đầu: “Đồng Nhi, đưa Ngô Bình đi lấy đồ, thuận tiện nói rõ cặn kẽ với nó”.
Đồng tử đưa Ngô Bình đến kia kính cẩn nói: “Vâng”.
Vì thế Ngô Bình đi theo anh ta, vừa ra khỏi đại điện, anh đã hỏi: “Sư đệ xưng hô thế nào?”
Đồng tử kia kinh sợ, vội nói: “Thiếu chưởng môn, xưng hô sư đệ này thì tôi tuyệt đối không dám nhận, xin gọi tôi là Cốc Vũ được rồi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Thiếu chưởng môn?”