Thần Y Trở Lại
Chương 2402
Chương 2402
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được, chờ tôi một lát”.
Anh chạy ra sau gốc cây, vờ lấy túi ra, bên trong đựng mấy trăm nghìn tiền mặt. Tất nhiên, khoản tiền này được anh cất trong pháp khí chứa đồ để dự phòng.
Ngô Bình lấy ba trăm nghìn từ túi ra, mà trong túi còn mấy trăm nghìn, cũng được anh đặt bừa sang một bên.
Người dẫn đầu đếm tiền, thấy đủ ba trăm nghìn thì cười nói: “Cậu là người thành thật. Số sâm này thuộc về cậu”.
Ngô Bình cất sâm vào túi, đoạn đáp: “Cảm ơn. Các vị nghỉ ngơi nhé, tôi xuống núi trước”.
Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Một gã trung niên râu rậm ở gần anh nhất nhìn người dẫn đầu một cái, người nọ khẽ gật đầu. Gã râu rậm bèn cười hung tợn, đoạn vung tay, phóng một con dao bổ củi vào gáy Ngô Bình.
Gã là cao thủ chơi dao, mũi dao chém chuẩn xác vào gáy anh. Nhưng một tiếng “keng” vang lên, dao cong lại rồi nảy ra.
Ngô Bình sờ cổ rồi xoay người lại, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào gã trung niên vừa phóng dao, cất tiếng hỏi: “Muốn giết người cướp của?”
Gã râu rậm cả kinh, hét lên: “Mục tiêu quá mạnh, bắn!”
Hai khẩu súng săn nhắm vào Ngô Bình. Hai tiếng súng vang lên, cả trăm viên bi thép bắn vào người Ngô Bình. Người bình thường chắc chắn đã bị bắn thành cái rây rồi, nhưng Ngô Bình lại không bị tổn hại gì, bi thép lần lượt nổ tung.
Đám người kia sững sờ như nhìn thấy ma.
Ngô Bình vừa giơ tay, hai khẩu súng săn liền bay vào tay. Anh bóp một cái, khẩu súng đã biến thành viên bi sắt, cái gọi là “bóp sắt thành bùn” chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!
Anh ném viên bi sắt qua một bên, hỏi tiếp: “Còn vũ khí nào khác không?”
Người dẫn đầu đột nhiên quỳ xuống đất: “Cao nhân, chúng tôi sai rồi!”
Những người còn lại cũng quỳ rạp xuống, vẻ mặt hoảng sợ.
Gương mặt Ngô Bình lạnh băng: “Cho tôi một lý do không giết các người đi”.
Người dẫn đầu đáp: “Cao nhân, chúng tôi sai rồi, chúng tôi đáng chết. Xin cao nhân nương tay”.
Ngô Bình phất tay một cái, đầu của gã râu rậm phóng dao lập tức nổ tung, dịch thể trắng văng tung toé lên mặt đám người ấy, khiến bọn họ sợ ướt cả quần, gào thét thảm thương.
Người dẫn đầu run cầm cập: “Cao nhân, tôi sẽ tiết lộ một bí mật! Trên núi có bảo vật!”
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Bảo vật gì?”
“Bốn đời nhà tôi đều là người đào sâm. Năm xưa ông cố nội của tôi phát hiện hang động trên núi, trong động có báu vật”, người nọ vội đáp.
Ngô Bình hỏi: “Báu vật gì?”
Người dẫn đầu lau mồ hôi lạnh: “Trên một ngọn núi khác, cậu dời một tảng đá là có thể vào sườn núi. Trong đó có một dòng sông, nước sông có thể chữa khỏi mọi bệnh tật”.
Ngô Bình túm lấy người nọ: “Đưa tôi đi”.
Dứt lời, cả hai đã bay lên cao. Những người bên dưới đều cả kinh, đồng loạt dập đầu, hô lên: “Thần tiên, thần tiên!”
Ngô Bình bay đến ngọn núi ấy, chẳng mấy chốc đã tìm ra tảng đá mà người dẫn đầu ấy nói. Tảng đá nặng hơn nghìn cân. Ngô Bình nhẹ nhàng đẩy nó sang một bên, phía sau lộ ra cửa hang động rộng hơn nửa mét.