Thần Y Trở Lại
Chương 1869
Chương 1869
Ngô Bình chợt nhớ ra bông sen vàng mà đại sư Thanh Liên đưa cho mình nên liền lấy ra rồi cười hỏi: “Thánh tăng, Thánh tăng chắc phải biết thứ này?”
Thánh tăng có pháp hiệu là Long Tượng. Long Tượng nhìn bông sen vàng mà hơi ngạc nhiên: “Đây là sen vàng của sư tỷ Thanh Liên, hai người quen nhau sao?”
Ngô Bình liền thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, Long Tượng nghe xong thì gật đầu đáp: “Tôi nợ sư tỷ Thanh Liên một mối ân tình. Giờ tỷ ấy muốn đem mối ân tình này tặng lại cho cậu”.
Ngô Bình cười đáp: “Tôi có một chuyện muốn xin Thánh tăng giúp đỡ”.
Anh kéo Lý Huyền Bá tới rồi nói: “Anh ấy tên là Lý Huyền Bá, là Hoang Cổ Bá Thể. Tôi đã truyền cho anh ấy Bá Tiên Quyết và Đoàn Thể Thuật. Chỉ có điều Huyền Bá chưa có sư phụ chân truyền nên hy vọng Thánh tăng có thể thu nhận anh ấy”.
Long Tượng quan sát Lý Huyền Bá rồi cười đáp: “Cậu ấy có tư chất rất tốt. Đây không phải là cậu nhờ tôi giúp đỡ mà là đang tặng cho tôi một món quà lớn!”
Ngô Bình nói với Lý Huyền Bá: “Huyền Bá, còn không mau bái kiến sư phụ?”
Lý Huyền Bá quỳ sụp xuống, dõng dạc nói: “Tham kiến sư phụ!”
Long Tượng vui vẻ cười đáp: “Được rồi, đứng lên đi”.
Ngô Bình: “Thánh tăng, việc đã xong xuôi, hậu bối xin cáo từ”.
Ngô Bình nói đi là đi, anh đưa theo Tạ Phi và Khương Tích. Còn Lý Huyền Bá thì ở lại theo Thánh tăng học nghệ.
Về đến quân doanh, Ngô Bình hỏi Tạ Phi: “Sao đột nhiên người Thân Độc lại biến mất chứ?”
Tạ Phi: “Tôi nghe người trong giới tu hành nói có một vị Chân quân bị giết. Người của nước Thân Độc sợ bị liên luỵ nên không dám tới xâm lược nữa”.
Ngô Bình không ngờ, giết một Chân quân lại có uy lực lớn đến vậy.
Vốn giờ anh đã có thể rời khỏi Tạng Nguyên, nhưng trong lòng anh vẫn canh cánh về Thánh Cảnh Thiên Tuyết. Lối vào thánh cảnh này rốt cuộc nằm ở đâu kia chứ?”
Hôm đó anh lại tới khu vực xung quanh lượn vài vòng nhưng không phát hiện ra gì cả. Hai ngày liền không thu hoạch được gì nên anh cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, đành cùng Khương Tích ngồi máy bay quay lại Thiên Kinh.
Về đến trụ sở của Thiên Long đã là bảy giờ tối. Anh sắp xếp chỗ ở cho Khương Tích rồi nhờ mẹ mình chăm sóc cho cô ấy.
Việc ở Tây Nam coi như đã kết thúc viên mãn, Ngô Bình bảo Hoa Giải Ngữ báo cáo lại với cấp trên. Đương nhiên, việc ở chùa Kim Đỉnh thì anh không nhắc tới.
Mấy ngày nay ở Tạng Nguyên, anh ăn không ngon ngủ không yên, anh rất nhớ những món ngon của Lina. Cho nên vừa quay về, anh lập tức bảo Lina chuẩn bị một bàn tiệc lớn để đánh chén một bữa no nê.
Còn về Khương Tích thì anh giao lại cho Mộc Lan để Mộc Lan giúp cô ấy hoà nhập với cuộc sống ở thế giới mới.
Cơm no rượu say xong anh đi nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục luyện nhóm động tác cuối cùng của Đoàn Thể Thuật. Nhóm động tác này lúc ở Tạng Nguyên anh đã tranh thủ luyện tới động tác số sáu nên giờ chỉ còn lại ba động tác cuối là xong.
Khi bắt đầu tập luyện là anh say mê, không biết đến thời gian. Khi anh luyện xong động tác thứ bảy thì trời đã sáng.
Anh chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, vừa đúng lúc đó thì Diệp Huyền gọi tới.
“Tiền bối, người có đang bận không?”, trong điện thoại vọng ra tiếng cười nói của Diệp Huyền.
Ngô Bình: “Có cái r** gì thì nói mau đi”.