Thần Y Trở Lại
Chương 1861
Chương 1861
Ngô Bình: “Cấp trên không muốn tôi dùng thân phận của Long chủ đến đây, vì thế tôi đành dùng thân phận giáo chủ của Hắc Thiên Giáo”.
Dứt lời, anh hỏi Long Ấn: “Ông chưa nói thật với tôi”.
Long Ấn thở dài nói: “Giáo chủ phát hiện ra ư?”
Ngô Bình: “Xin ông hãy kể đúng sự thật”.
Long Ấn nắm tay Ngô Bình, ngay sau đó trong đầu anh đã vang lên giọng nói của ông ấy.
“Giáo chủ Ngô, Thánh tăng từng dặn tôi là mồng một tháng sáu năm nay, người sẽ chuyển thế trùng sinh ở chùa Kim Đỉnh. Sứ mệnh của tôi là bảo vệ cho chuyển thế của người”.
Ngô Bình: “Trong chùa liên tục có tăng nhân bị bệnh, là có người cố ý ư?”
Long Ấn gật đầu: “Có khá nhiều thượng sư giỏi giang ở Tàng Nguyên không muốn tăng nhân chuyển thế”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi nghe nói người chuyển thế là ứng thân số 12 của Phật tổ cơ mà?”
Long Ấn: “Nói thế cũng không sai, Thánh tăng vốn là ứng thân của Phật tổ xuống nhân gian”.
Ngô Bình: “Ông đã tìm thấy người chuyển thế của Thánh tăng chưa?”
Long Ấn lắc đầu: “Tôi vất vả tìm cả nửa tháng nay mà vẫn chưa thấy đâu”.
Ngô Bình: “Chắc chắn Thánh tăng sẽ chuyển thế ở chùa Kim Đỉnh ư?”
Long Ấn gật đầu: “Đúng, chính Thánh tăng nói với tôi mà”.
Ngô Bình: “Đến ông còn không tìm được thì sao người khác tìm nổi. Vì thế, họ phải giết hết các tăng nhân ở đây. Cuối cùng họ sẽ hại hết tăng nhân ở chùa này.
Long Ấn thở dài nói: “Lẽ ra chuyện này tôi không định phiền đến cậu đâu, nhưng tôi không nỡ để các tăng nhân trong chùa bị liên luỵ nên đành tới xin cậu”.
Ngô Bình: “Nếu tôi đã đồng ý giúp thì sẽ cố hết sức”.
Long Ấn: “Chùa Kim Đỉnh chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn đức của giáo chủ Ngô. Tôi sẽ gọi những người bị bệnh tới nhờ cậu chữa trị”.
Long Ấn đi rồi, Ngô Bình lập tức phóng thần niệm đi để quan sát chùa Kim Đỉnh. Tiếc là thần niệm của anh không thể phóng đến đại điện, vì bên ngoài một luồng sức mạnh kỳ lạ, có thể ngăn cách mọi thần niệm.
Ngô Bình không từ bỏ, mà đứng dậy đi tới đó. Vừa bước qua cửa, anh đã nhìn thấy có một cậu thiếu niên 13, 14 tuổi đi chân trần, chảy nước mũi đang ôm một bó củi đi qua.
Mái tóc của cậu ấy rối bời, mặt mày tím tái, trông cũng chẳng ưa nhìn, anh gọi cậu ấy lại: “Em tên gì?”
Cậu thiếu niên ngoái lại nhìn anh rồi bỏ bó củi xuống, sau đó chỉ vào miệng mình, ngỏ ý không biết nói.
Ngô Bình: “Em bị câm à?”
Vì thế, anh xua tay bảo cậu ấy đi tiếp. Cậu thiếu niên không sợ người lạ mà mỉm cười bước qau.
Ngô Bình nhìn yết hầu của cậu ấy rồi nói: “Không đúng, giọng của cậu ấy có sao đâu, sao lại không nói được?”
Đúng lúc này, có một tăng nhân béo ục ịch đi tới rồi quát nạt: “Đan Châu, sao không mang củi chất vào nhà củi?”
Cậu thiếu niên chạy ngay đi.
Vị tăng nhân ấy lại quay sang nói với Ngô Bình: “Còn cậu nữa, đừng có đi lại lung tung”, dứt lời, ông ta bỏ đi luôn.