Thần Y Trở Lại
Chương 1724
Chương 1724
“Viên Hối, tôi nghe nói ông hồi phục rồi hả?”, đúng lúc này, có một giọng nói rất khoẻ vang lên.
Viên Hối mừng rỡ rồi chạy ngay ra ngoài: “Tham kiến sư tổ! Tôi đã khoẻ lại rồi ạ!”
Người đó: “Tốt lắm! Vị thần y đã chữa khỏi cho ông đâu?”
Ngô Bình đi ra ngoài, sau đó đã nhìn thấy một lão hoà thượng hiền lành trông rất bình thường đang mỉm cười.
Anh chắp tay hành lễ: “Tham kiến đại sư”.
Lão tăng này chính là thiền sư Quảng Tuệ, lão nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Thần y Ngô đừng đa lễ. Chính cậu là người đã đánh bại năm người ở đường La Hán đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi đến tìm người”.
Viên Hối vội kể lại chuyện cho Quảng Tuệ nghe, lão nhíu mày nói: “Có chuyện này ư! Thần y Ngô yên tâm, nếu nữ thí chủ ấy ở đây thì tôi sẽ tìm được, sau đó giao lại cho cậu”.
Ngô Bình thấy thế thì mới bớt bực mình rồi nói: “Phiền đại sư!”
Quảng Tuệ cười nói: “Mời thần y Ngô vào trong ngồi”.
Mọi người ngồi vào vị trí, Quảng Tuệ cười híp mắt nói với Ngô Bình: “Tôi nghe nói thần y Ngô đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công đến tầng thứ ba là Thần Quỷ Trường Vực rồi đúng không?”
Ngô Bình: “Đại sư chê cười rồi, tôi cũng là ăn may thôi”.
Quảng Tuệ nói: “Không thể nhờ vận may là luyện thành ba phép thần thông của chùa Đại Thiền đâu, cậu cứ khiêm tốn”.
Lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe Viên Hối nói thần y có thể chữa trị cho các tăng nhân khác trong động Vạn Phật, đây đúng là chuyện tốt, xin thần y rộng lòng từ bi giúp cho. Đương nhiên chùa Đại Thiền sẽ không bắt thần y làm không công, chúng tôi sẽ truyền Bàn Nhược Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng cho thần y”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Các người sẽ truyền hai môn thần công ấy cho tôi ư?”
Quảng Tuệ cười nói: “Chắc chỉ thần y mới luyện được chúng thôi, nên chứng tỏ chúng và thần y rất có duyên với nhau”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa”.
Quảng Tuệ nói: “Bàn Nhược Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng ở Vô Tự Ngọc Bích, nếu thần y rảnh thì có thể đến cảm ngộ lúc nào cũng được”.
Ngô Bình ngẩn ra, hoá ra anh phải tự cảm ngộ ư? Vì thế, anh chỉ gật đầu.
Quảng Tuệ ngồi thêm một lúc thì ra về, Viên Hối tiễn lão ra ngoài, hai người đi được một đoạn thì Viên Hối nói: “Sư tổ định để thần y Ngô cảm ngộ Vô Tự Ngọc Bích thật ạ?”
Quảng Tuệ đáp: “Cậu ấy có thể luyện được Thần Quỷ Trường Vực thì chứng tỏ có tư chất rất tốt, biết đâu câu ấy lại có thể cảm ngộ được điều kỳ diệu từ Vô Tự Ngọc Bích”.
Viên Hối: “Sư tổ, đệ tử nhớ người từng nói trên Vô Tự Ngọc Bích không chỉ có Như Lai Thần Chưởng và Bàn Nhược Thiền Công, người để thần y Ngô tự cảm ngộ, nhỡ cậu ấy còn cảm nhận được thứ gì khác thì sao ạ?”
Quảng Tuệ bật cười nói: “Viên Hối, ông ở động Vạn Phật lâu quá nên đầu óc lú lẫn rồi à! Vô Tự Ngọc Bích là một kho báu với chùa Đại Thiền chúng ta thôi, nhưng chúng ta nào có chìa khoá để vào đó đâu. Giờ có một người làm được điều này, tại sao chúng ta lại ngăn cản?”
Viên Hối: “Ý của người là chúng ta có thể mượn thần y Ngô để nắm giữ các điều bí mật bên trong ấy ư?”
Quảng Tuệ: “Cậu ấy tu luyện thần công của chùa Đại Thiền chứng tỏ rất có duyên với chúng ta, con yên tâm, sớm muộn sẽ có ngày cậu ấy gia nhập chùa thôi”.