Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 1646



Chương 1646

Ngô Bình nhìn cô ấy chằm chằm, nói từng chữ một: “Mộ Dung Kiều, không phải cô đã chết rồi sao?”

Mộ Dung Kiều: “Tôi chết rồi?”

Ngô Bình: “Ý tôi là cô đã chết hơn một tháng trước, có phải không?”

Mộ Dung Kiều bĩu môi, “Anh làm gì mà nghiêm túc thế, chết không phải là chuyện bình thường sao?”

Ngô Bình ngẩn người: “Nói thế thì cô thật sự đã chết sao?”

Mộ Dung Kiều ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, hỏi Ngô Bình: “Anh từng nghe nói về thân thể bất tử chưa?”

Ngô Bình: “Thân thể bất tử?”

Mộ Dung Kiều: “Khi tôi ba tuổi, có ai đó đã đầu độc tôi. Tôi chết vì chất độc, cơ thể tôi thối rữa. Cha mẹ tôi dùng quan tài làm bằng vàng để chứa xác tôi. Nhưng bảy ngày sau, tôi sống sót bò ra khỏi quan tài và cơ thể tôi vẫn nguyên vẹn”.

Ngô Bình trợn to mắt: Cô chắc chắn mình đã chết rồi sao?”

Mộ Dung Kiều: “Đương nhiên, cảm giác tử vong rất đặc biệt, chắc chắn không sai”.

Cô ấy tiếp tục: “Cha mẹ tôi rất ngạc nhiên, họ đã mời pháp sư đến, nhưng pháp sư không thể nói rõ lý do. Sau đó, tôi chết hai lần, một lần do hỏa hoạn và một lần do mất máu. Nhưng tôi đều sống lại cả hai lần”.

Cô ấy nhìn Ngô Bình: “Và sau mỗi khi tôi chết, tôi đều có thêm một khả năng”.

Ngô Bình sửng sốt, hỏi cô ấy: “Cô có năng lực gì?”

Mộ Dung Kiều: “Lần đầu tiên từ cõi chết trở về, tôi có khả năng điều khiển cảm giác thời gian của người khác”.

Ngô Bình rất tò mò hỏi: “Làm sao mà khống chế được?”

Mộ Dung Kiều cười nhìn anh, không lên tiếng.

Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao không nói?”

Mộ Dung Kiều hỏi anh, “Mấy giờ rồi?”

Ngô Bình nói: “Ba giờ mười phút…”

Nói được nửa lời, anh chợt bàng hoàng, vì anh thấy thời gian trên đồng hồ đã trở thành ba giờ mười lăm. Chỉ trong nháy mắt mà đã năm phút trôi qua sao?

Anh kinh ngạc nhìn Mộ Dung Kiều, hỏi: “Đây là năng lực của cô sao?”

Mộ Dung Kiều gật đầu: “Đúng vậy, nhưng khả năng này hình như khá vô dụng”.

Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: “Còn khả năng thứ hai của cô?”

Mộ Dung Kiều đứng dậy đi vào trong sân, cô ấy đưa tay sờ một đóa hoa. Trong tích tắc, cành hoa nhanh chóng héo úa. Sau đó, cô ấy chạm vào một bông hoa đã héo khác. Vài giây sau, những bông hoa héo úa lại trở nên tươi tắn, đẹp đẽ mơn mởn, những chiếc lá trở lại màu xanh ngọc bích tươi đẹp.

Cô ấy nói: “Đây là khả năng thứ hai của tôi, chuyển dời năng lượng sống”.

Ngô Bình: “Khả năng này của cô cũng có tác dụng đối với động vật sao?”

Mộ Dung Kiều gật đầu, “Ừ”.

Ngô Bình hít sâu một hơi, nói: “Khả năng thứ ba của cô thì sao?”

Mộ Dung Kiều nói: “Khả năng thứ ba của tôi là dự đoán tương lai. Nhưng tôi chỉ có thể dự đoán những gì sẽ xảy ra trong vòng năm phút”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...