Thần Y Trở Lại
Chương 1640
Chương 1640
“Chồng em giỏi quá! Anh có biết thuốc của chúng ta sẽ cứu được bao nhiêu đứa trẻ đáng yêu không? Sẽ cứu được bao nhiêu người cao tuổi không? Anh đúng là đấng cứu tinh của cả thế giới!”
Ngô Bình khẽ mỉm cười. Anh biết Đào Như Tuyết vui sướng đến thế không phải vì thuốc mới sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, mà vì loại thuốc này có thể giúp đỡ mọi người trên toàn thế giới.
Anh cất lời: “Như Tuyết, anh kiến nghị tập đoàn Miêu Dược chuyển trụ sở chính đến khu vực mới”.
Đào Như Tuyết cười đáp: “Vâng, nghe theo anh cả. À, em muốn chia cho anh thêm ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn”.
Ngô Bình xua tay: “Cổ phần thì anh không cần đâu. Thế này đi, nhà họ Lý của anh cũng muốn tiến quân vào ngành dược, sẽ mua lại hai mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn theo giá thị trường hiện nay”.
Đào Như Tuyết cười nói: “Không thành vấn đề. Sau này anh vẫn phải tiếp tục nghiên cứu thuốc mới giúp bọn em nhé”.
Ngô Bình trả lời: “Tất nhiên rồi”.
Sau đó Ngô Bình đưa Đào Như Tuyết đến cung điện của Hắc Thiên Giáo. Cô ấy ở lại đây một đêm, ngày mai sẽ bay về Viêm Long để xin phê duyệt thuốc mới.
Lúc ăn tối, Ngô Bình gọi đường chủ Tài Đường đến: “Đường chủ Phó, năm mươi tỷ đô của tôi do chị quản lý. Ngày mai chị hãy đi mua cổ phiếu của tập đoàn Miêu Dược nhé”.
Phó Oánh hỏi: “Chẳng lẽ giáo chủ có tin tức nội bộ sao ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Tập đoàn Miêu Dược sắp phát triển hai loại thuốc mới, đối tượng là hàng trăm triệu người bệnh, doanh thu trong tương lai sẽ lên đến vài trăm tỷ đô”.
Phó Oánh đáp: “Được, tôi sẽ trích ra hai mươi triệu đô mua cổ phần của tập đoàn Miêu Dược”.
Ngô Bình nói: “‘Còn nữa, sắp tới công ty dược Long Huy sẽ lên sàn, chị cũng có thể mua một ít”.
“Vâng”.
Sau khi Phó Oánh rời đi, Ngô Bình và Đào Như Tuyết vui vẻ với nhau trong cung điện. Tinh lực của hai thanh niên như thể dùng mãi không hết, đến rạng sáng mà vẫn chưa ngủ.
Đào Như Tuyết lại ngủ quá giấc. Ngô Bình đành sai người mang bữa sáng đến phòng.
Một giờ chiều, Đào Như Tuyết ngồi máy bay của Hắc Thiên Giáo bay về Viêm Long.
Tiễn Đào Như Tuyết đi rồi, Ngô Bình quay về Dược Đường, tiếp tục cải tiến phương pháp điều chế loại thuốc thứ hai. Đồng thời, anh còn tiện tay trị khỏi bệnh của Phạm Ân Cách.
Trong người Phạm Ân Cách có nhiều loại dược lực xung đột nhau, khiến ông ta gặp nguy hiểm. Ngô Bình đã hấp thu và luyện hoá toàn bộ dược lực, chỉ giữ lại một loại dược lực có lợi cho ông ta.
Khi anh quay về cung điện đã là sáng sớm. Nghĩ đến chuyện thần Hắc Thiên muốn có tà ma trong Nhân Bì, anh bèn triệu tập một lượng lớn tín đồ, chuẩn bị mở đàn tế, hiến tế một phần tà ma trong Nhân Bì..
Giáo chủ mở đàn hiến tế là chuyện quan trọng. Bốn đường chủ, tám trưởng lão và hữu hộ pháp Mông Trạch đồng loạt đến tham dự.
Lúc này, Ngô Bình đã đeo mặt nạ đen vào. Khí tức hiện giờ của anh rất quái dị, lớn mạnh khôn lường, khiến tất cả mọi người đều nảy sinh ý niệm thần phục từ sâu trong lòng.
Đeo mặt nạ vào là liên lạc được với thần Hắc Thiên, anh cất tiếng: “Thần Hắc Thiên, ta muốn hiến tế một linh hồn”.
Thần Hắc Thiên đáp: “Thiện!”
Lúc này, các giáo đồ đang niệm chú. Đàn tế loé sáng, một nguồn năng lực mạnh mẽ bao trùm đàn tế. Ngô Bình đứng trên đàn tế, lấy Nhân Bì ra.
Nhân Bì đứng hành lễ với Ngô Bình.