Thần Y Trở Lại
Chương 1604
Chương 1604
Đỗ Tinh là một ông lão có tu vi cảnh giới Võ Thần, cất lời: “Giáo chủ vừa nhậm chức, đây là chuyện rất tốt. Chỉ là giáo chủ tiền nhiệm sống chết chưa rõ. Thuộc hạ nghĩ rằng nên tìm giáo chủ tiền nhiệm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông nói rất có lý. Trương Tây Linh, giáo chủ tiền nhiệm mất tích sau khi vào mật thất phải không?”
Trương Tây Linh gật đầu: “Phải, thưa giáo chủ. Trước đó giáo chủ tiền nhiệm đã vào mật thất để tu luyện rất lâu mà không thấy trở ra. Lúc chúng tôi vào mật thất mới phát hiện giáo chủ tiền nhiệm đã biến mất”.
Ngô Bình hỏi: “Có khi nào hắn đã ra khỏi đó mà các vị không biết hay không?”
Mông Trạch đáp: “Có khả năng này”.
Ngô Bình nói tiếp: “Có nghĩa là giáo chủ tiền nhiệm đã mất tích. Các ông cảm thấy vì sao hắn lại mất tích?”
Ai cũng đưa mắt nhìn nhau, không thể trả lời.
Lúc này đại tế ti khẽ thở dài, đột ngột quỳ xuống đất.
Ngô Bình cau mày: “Đại tế ti A Minh, vì sao lại quỳ?”
A Minh run rẩy đáp: “Thuộc hạ có tội!”
Ngô Bình nhìn đối phương: “Lẽ nào chuyện giáo chủ tiền nhiệm mất tích có liên quan đến ông?”
Đại tế ti gật đầu: “Tôi đã đưa giáo chủ tiền nhiệm đi”.
Ngô Bình cau mày: “Đưa đi?”
Đại tế ti khẽ thở dài: “Giáo chủ tiền nhiệm mới mười tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn không sở hữu năng lực mạnh, lại không thể kiểm soát tâm thuật của các thuộc hạ, ngày nào cũng sống trong sợ hãi. Thế nên có một ngày, hắn đã tìm đến tôi, xin tôi giúp hắn rời khỏi Hắc Thiên Giáo”.
Ngô Bình hỏi: “Nên ông đã giúp hắn?”
Đại tế ti gật đầu: “Thuộc hạ biết làm như vậy là sai. Xin giáo chủ trừng phạt!”
Ngô Bình hỏi tiếp: “Hắn đã đi đâu?”
Đại tế ti đáp: “Tôi đưa hắn ra nước ngoài và cho hắn một khoản tiền. Bây giờ hắn đang theo học ở một trường đại học nước ngoài, sống khá tốt”.
Ngô Bình thắc mắc: “Ông nói hắn sợ, vì sao lại sợ?”
Đại tế ti trả lời: “Vì giáo chủ tiền nhiệm không thể giải trừ chú lực của mọi người”.
Ngô Bình bảo: “Không thể giải trừ à? Thế thì khó trách”.
Rồi anh nói: “Nếu hắn đã ra nước ngoài, vậy cứ để như thế đi. Hắn có cần gì thì ông hãy tận lực giúp đỡ”.
Đại tế ti khom người thật sâu: “Cảm ơn giáo chủ!”
Đỗ Tinh tiếp tục: “Giáo chủ, thuộc hạ vẫn còn chuyện cần nói”.
Ngô Bình bảo: “Nói đi”.
Đỗ Tinh cho biết: “Mấy năm nay, Ti Lễ Đường chúng tôi nhận được ngân sách ít nhất, chỉ có bốn tỷ đô. Trước đây thì cũng đành, bây giờ cậu đã lên ngôi giáo chủ, phải dẫn dắt Hắc Thiên Giáo đi đến vinh quang. Nội vụ tiêu tốn rất nhiều tiền, thuộc hạ cảm thấy ngân sách bốn tỷ không hề đủ!”
Ngô Bình hỏi: “Vậy ông cảm thấy bao nhiêu mới phù hợp?”
Đỗ Tinh đáp: “Ít nhất mười tỷ. Quần áo, thức ăn, chỗ ở, đi lại của giáo chủ, trang phục của giáo đồ, việc hiến tế, những thứ này đều cần một khoản tiền rất lớn”.