Thần Y Trở Lại
Chương 1596
Chương 1596
Truyền thuyết là vậy, nhưng Ngô Bình biết Vô Sinh Ấn khó luyện là bởi muốn luyện thành thì cần có quyền ý, chỉ thế thì mới có thể lĩnh hội được những điều kỳ diệu trong tâm pháp.
Theo tìm hiểu của Ngô Bình thì Vô Sinh Ấn là một kỹ năng giết chóc! Chắc nó có xuất xứ từ một môn võ công cao cường nào đó, vì thế mới không hoàn chỉnh.
Người đời sau muốn luyện Vô Sinh Ấn thì buộc phải suy luận ra võ công của nó, mà khả năng suy luận này chỉ có ở đại sư quyền ý đại thành, đương nhiên với một người đã luyện quyền ý đến viên mãn như Ngô Bình thì chuyện này quá đơn giản.
Anh vừa thử suy luận, trong đầu đã hiện ra rất nhiều động tác và cách vận công.
Trời tối từ lúc nào không hay, Ngô Bình vẫn đứng dưới gốc cây bất động.
Hơn một tiếng sau, anh mới cử động tay, sau đó tung một chưởng vào cây hoa phía trước, thân cây to như cái miệng bát, Ngô Bình cũng không biết tên nó là gì.
Anh tung một chưởng ra, trong bóng tôi chợt loé lên quang ấn màu tím rồi đập vào thân cây. Ngay sau đó, lá trên cây đã héo rũ, cuối cùng khô quắt, nước trong cây cũng như bốc hơi hết sạch, từng tế bào của cây đã bị huỷ diệt, nó thể sống tiếp được nữa.
Chính Ngô Bình cũng phải giật mình, anh vừa thi triển Vô Sinh Ẩn! Nhưng môn tuyệt kỹ này quá ác độc, hèn chi mà có cái tên như vậy, một khi thi triển thì người trúng chiêu sẽ chết ngay.
Anh thử thêm vài lần nữa thì có người làm đi tới gọi, thông báo cơm tối đã chuẩn bị xong.
Bửa tiệc tối nay rất long trọng, cả Hoàng Tương, Lý Mai, Lý Vân Đẩu và những người khác đều tham gia.
Ngô Bình không hứng thú với câu chuyện của họ, anh ăn thật nhanh rồi lại ra sân sau tu luyện tiếp. Nhưng anh vừa đi ra ngoài thì Lý Mai cũng chạy ra theo.
“Ăn ít thế thôi à?”, Lý Mai hỏi.
Ngô Bình: “Tôi không đói”.
Anh hỏi tiếp: “Huyện Minh Dương vẫn thuận lợi chứ?”
Lý Mai cười đáp: “May mà mình nhanh tay nên mua được đất. Cho đến chiều nay thì thôi rồi, đến các nhân vật có máu mặt cũng không mua nổi nữa”.
Ngô Bình: “Tôi nghĩ nên bán đỡ đất đi để ăn chênh lệch giá, sau đó dùng số tiền ấy đầu tư vào sản nghiệp khác”.
Lý Mai ngẩn ra: “Tại sao? Nếu chúng ta tự khai phá thì sẽ kiếm được nhiều hơn chứ”.
Ngô Bình cười nói: “Cô nghĩ xem, tain sao bên trên lại muốn xây dựng khu Hưng Long?”
Lý Mai: “Để xây dừn một xí nghiệp tiên tiến dẫn đầu toàn cầu”.
Ngô Bình: “Đúng là bên trên định như vậy, cho nên nếu chúng ta chỉ chăm chăm vào mảng bất động sản thì sẽ bên trên sẽ không thích đâu”.
Lý Mai ngẩn ra: “Ý cậu là giờ chúng ta bán đất rồi đầu tư vào công nghiệp hả?”
Ngô Bình: “Chúng ta chỉ làm những thứ mình rành thôi, nhà họ Lý đã có xương xe hơi ở Đông Nam Á rồi, tôi cùng đang đầu tư vào các công ty con về xe hơi của tập đoàn Tam Hữu. Tôi nghĩ chúng ta có thể đầu tư vào mảng xe năng lượng mới”.
Lý Mai nhìn anh rồi nói: “Tôi cứ tưởng cậu không biết kinh doanh, giờ xem ra cậu cũng có cách nhìn xa trông rộng giống ông đấy”.
Ngô Bình: “Mấy cái này dễ thấy mà, ai chẳng biết, chẳng qua không muốn từ bỏ lợi ích thôi. Vả lại, muốn chuyển hướng đầu tư thì cần nhiều vốn mà”.
“Huyền Bình nói đúng đấy”, đột nhiên có giọng nói của Lý Vân Đẩu vang lên.