Thần Y Trở Lại
Chương 1552
Chương 1552
Ông lão nhổ nước miếng rồi mắng: “Ở đây lắm côn trùng thế không biết!”
Ngô Bình bình thản nói: “Ông già, ông ở lại đây chờ tôi đấy à?”
Ông lão lấy một cái cần câu ở thắt lưng ra rồi thả dây xuống nước.
Sau đó, lão bỏ đó rồi đứng dậy nói: “Mấy hôm trước, có một đồ tôn của tôi đến đây, kết quả bị ai đó đánh cho thừa sống thiếu chết, là cậu đúng không?”
Ngô Bình cười nói: “Ông chính là sư tổ gì đó của Linh Tiêu Phái à? Định đến đây trả thù hả?”
Ông lão mỉm cười: “Nó bị đánh là do nó yếu hơn cậu, bị thế cũng đáng đời, tôi không rảnh trả thù cho nó đâu”’.
Ngô Bình: “Vậy ông đến đây làm gì?”
“Câu cá”, ông lão cười nói: “Ở đây có nhiều cá to lắm, tôi đến câu vài con mang về nướng”.
Ngô Bình trầm mặc nói: “Tôi đã bao cả hồ này rồi, nếu ông muôn câu cá thì phải được tôi đồng ý”.
Ông lão ngẩn ra: “Cậu bao hết cả hồ này ư?”
“Không được à?”, Ngô Bình nói.
Ông lão gài đầu nói: “Hồ này rộng như vậy, nếu cậu bao hết chắc tốn cả đống tiền đấy nhỉ?”
Nghe thấy thế, Ngô Bình nghĩ mình cần phải bao hết nơi này thật, vì thế anh đã gọi ngay cho thị trưởng La Duy Khang của Vân Đỉnh.
Sau khi chào hỏi vài câu, Ngô Bình vào thẳng vấn đề: “Lý Thị của Vân Đông định phát triển sự án Giang Nam Thuỷ Ngạn ở đây, tôi kiến nghị họ thêm luôn Đông Hồ vào dự án”.
La Duy Khang được như ngày hôm nay là nhờ cả vào Ngô Bình nên lập tức cười nói: “Chuyện nhỏ, cậu cứ bảo họ lên đây làm thủ tục là xong”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, cảm ơn thị trưởng La, hôm nào rảnh tôi sẽ mời ông đi ăn”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình nhìn ông lão rồi nói: “Nghe thấy chưa? Giờ đây là hồ nhà tôi rồi”.
Ông lão cười lạnh nói: “Giàu đấy!”
Ngô Bình: “Ông thu cần câu rồi rời khỏi đây ngay”.
Ông lão: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Ngô Bình: “Giờ ông không đi thì lát không còn cơ hội đâu”.
“Cậu doạ tôi à?”, ông lão bật cười, khí tức toàn thân toả ra.
“Cảnh giới Địa Tiên tầng thứ nhất? Tu vi cao phết!”, Ngô Bình không hề ngạc nhiên chút nào.
Ngô Bình vừa nói dứt câu, đã có một bóng người đáp xuống, đó chính là Thần Chiếu.
Thần Chiếu đứng cách ông lão khoảng ba mét rồi nhìn lão chằm chằm.
Ban đầu, ông lão còn đối mắt với Thần Chiếu, nhưng một lát sau trán lão đã mướt mồ hôi. Ngay sau đó, lão đã chắp tay với Thần Chiếu: “Xin hỏi quý danh của tiên sinh?”
Thần Chiếu đáp: “Thần Chiếu, tôi đoán ông đột phá lên cảnh giới Địa Tiên chưa tới mười năm đúng không?’
Ông lão cúi đầu nói: “Đúng, tôi mới đột phá được chín năm”.
Thần Chiếu: “Cậu chủ nhà tôi bảo ông đi, sao ông còn chần chừ?”
Ông lão phối hợp ngay: “Vâng, tôi đi ngay đây”.
Thần Chiếu: “Nhanh lên!”