Thần Y Trở Lại
Chương 1380
Chương 1380
Anh dùng Thần Dương Tiên Lực trong cơ thể định áp chế tà lực này. Thế nhưng tà lực quá mạnh, nó không những không bị Thuần Dương Tiên Lực áp chế mà ngược lại còn áp đảo thần Dương Tiên Lực trong người Ngô Bình rồi dội ngược vào trong cơ thể anh.
Ngô Bình lúc này không hề sợ hãi mà ngược lại còn rất vui mừng khi tà lực vừa vào trong người anh, Đạo Diệp đột nhiên tỏa ra một luồng sáng bảy màu.
Tà lực lập tức bị bao lại thành một khối nhỏ, sau đó rơi tự do xuống dưới đan điền, dừng lại ở vị trí ngay phía trên Đạo Chủng.
Đạo Chủng lúc này đang phát ra ánh sáng nhiều màu. Khi tiếp xúc với ánh sáng này, tà lực kia đột nhiên biến mất, tan thành mây khói không rõ tăm tích.
Sau khi triệt tiêu được tà lực trong cơ thể, Thần Chiếu toàn thân đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ông ấy mừng rỡ nói: “Ngô thần y quả là cao tay, năng lượng tà ác trong cơ thể tôi đã biến mất rồi!”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Vấn đề về thần hồn của ông cần phải có đan dược để điều trị. Để tôi viết một đơn thuốc, sau đó ông đi thu thập những loại dược liệu này. Đợi khi dược liệu đầy đủ, hãy tới tìm tôi.
Thần Chiếu hành lễ tạ ơn Ngô Bình: “Đa tạ thần y!”
Thần Chiếu vội vã muốn đi tìm thuốc ngay nên lập tức cáo từ Ngô Bình.
Lúc này ông Hoa cũng đang ở đó, ông ấy hỏi: “Cậu làm gì mà vẽ nhiều buà như vậy?”
Ngô Bình đáp: “Tà ma đó dám đe doạ tôi, giờ tôi đi giết nó”.
Ông Hoa trợn tròn mắt lên hỏi: “Tà ma nào?”, chuyện này ông Hoa vẫn chưa biết.
Ngô Bình liền kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, ông Hoa vội vã kêu lên: “Cái gì? Cậu định đi giết một tà ma bị phong ấn từ thời Đường mà cả nước phải hợp lực để phong ấn hay sao? Cậu bị điên à?”
Ngô Bình đáp: “Kế hoạch như vậy không ổn sao?”
Ông Hoa: “Đương nhiên rồi, sức mạnh của tà ma này vô cùng khủng khiếp. Nhỡ đâu xảy ra sơ suất gì thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi”.
Ngô Bình đáp: “Ông Hoa, tôi vô cùng tự tin có thể tiêu diệt tà ma này”.
Ông Hoa tò mò hỏi: “Nhưng tại sao cậu cứ nhất quyết phải gi.ết ch.ết nó?”
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi đã đi tới nơi trấn áp tà ma đó, nó đã đe dọa tôi rằng một khi nó ra ngoài được thì sẽ giết cả tôi và người nhà tôi”.
Ông Hoa giận dữ mắng: “Khốn nạn, đáng chết!”
Ngô Bình: “Cho nên tôi mới muốn đi trừ khử tà ma này. Ngày mai cấp trên sẽ phái người tới tìm vị trí chính xác của tà ma đó. Nếu như một trong số đám người đó nghe nó dụ hoặc thì sẽ vô cùng nguy hiểm cho tôi và người nhà tôi”.
Ông Hoa cười hi hi đáp: “Không cần nói nữa, tà ma này nhất định phải chết!”
Sau đó ông Hoa hỏi tiếp: “Đống bùa cậu vẽ có linh nghiệm thật không vậy?”
Ngô Bình đáp: “Bùa của tôi mặc dù không thể có hiệu lực lớn như bùa của Thiên Tiên nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Hai mươi tư lá bùa này hợp sức, tôi không tin tà ma có thể chịu đựng nổi”.
Ông Hoa gật đầu: “Việc không thể chậm trễ, giờ chúng ta hãy đi tiêu diệt tà ma đó”.
Ngô Bình nhìn đồng hồ đáp: “Giờ Tí chúng ta xuất phát”.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình bảo Đào Như Tuyết ở nhà chờ, còn anh đưa theo ông Hoa đi tới ngọn núi nơi tà ma đang bị phong ấn.
Rất nhanh sau đó, một người một chim đã đến cái động trong lòng núi và giáp mặt tà ma kia.
Tà ma thấy Ngô Bình đã đi rồi lại quay lại liền cười lớn nói: “Tiểu tử, thay đổi quyết định rồi sao?”