Thần Y Trở Lại
Chương 1347
Chương 1347
Nghe đến từ “Thiên Hình”, lòng Ngô Bình chùng xuống. Thiên Hình là một cơ quan chuyên giám sát các tổ chức vũ trang như Thiên Long và Thần Võ ti. Có vẻ như Lý Thiên Đồ đã ra tay.
Anh gật đầu và nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, nói với Thần Chiếu và ông Hoa là anh sẽ đi đến Thiên Kinh. Còn nữa, hôm nay em về Biên Nam luôn đi”.
Đào Như Tuyết vội vàng lắc đầu, vì chuyện này do cô ấy mà ra nên cô ấy không thể bỏ mặc, liền nói: “Không, em cũng đi Thiên Kinh!”
Ngô Bình cười nói: “Em chờ tin tức của amh. Đừng lo lắng, anh không sao đâu”.
Sau đó, anh nhìn vào người đàn ông có râu và nói: “Tôi cần nói chuyện một chút với cô ấy”.
Người đó cười nói: “Được. Nhưng tôi nhắc cậu nhé, nếu đã nằm trong danh sách của Thiên Hình thì không thể trốn thoát đâu”.
“Tôi muốn đi thì anh không cản được, tôi không cần chạy”, anh lạnh nhạt nói.
Gã râu ria khịt mũi rồi lập tức đưa thuộc hạ sang chỗ khác để nhường chỗ cho họ.
Ngô Bình kéo Đào Như Tuyết vào lòng rồi nói bên tai cô ấy: “Đừng lo lắng cho anh. Em đến khách sạn tìm Thần Chiếu đi. Trong thời gian này, hãy ở cạnh ông ấy và đừng liên lạc với bất cứ ai”.
Anh lo lắng rằng người của Mã Huyền sẽ tấn công Đào Như Tuyết, vì vậy anh mới dặn dò cô ấy.
Đào Như Tuyết hiểu rằng cô ấy không thể làm gì bây giờ, cô ấy chỉ có thể chờ đợi tin tức từ Ngô Bình. Do dự một hồi, cô ấy gật đầu thật mạnh: “Anh phải cẩn thận đấy! Em sẽ đợi tin tức của anh!”
Ngô Bình tháo chiếc nhẫn trong tay đưa cho Đào Như Tuyết, trầm giọng nói: “Cầm lấy đi em”.
Lần này đi, anh không thể mang theo bất cứ thứ gì, trong chiếc nhẫn này có khá nhiều bảo vật của anh nên anh đương nhiên phải giao nó cho Đào Như Tuyết bảo quản.
Đào Như Tuyết cảm thấy trong lòng hoảng loạn vô cớ, cô ấy đột nhiên ôm chặt lấy Ngô Bình, hai mắt đỏ hoe.
Ngô Bình vỗ lưng cô ấy, nói: “Như Tuyết, nhớ làm theo lời anh bảo nhé”.
Nói xong, anh đẩy Đào Như Tuyết ra, sải bước về phía Chu Sĩ Đình, nói: “Có thể đi rồi”.
Chu Sĩ Đình mở cửa xe cho anh, họ cùng nhau ngồi vào ghế sau của chiếc xe việt dã.
Anh ta mỉm cười, nói, “Anh bạn, tốt hơn hết là cậu nên gọi cho người nhà của bạn, nếu không gọi là không còn cơ hội đâu”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh cho rằng tôi sợ hãi à?”
Chu Sĩ Đình châm một điếu thuốc, nói: “Biết tại sao chúng tôi có thể tìm được cậu nhanh như vậy không?”
Ngô Bình cũng rất tò mò, ngay cả Diệp Thiên Tông cũng vừa mới biết chuyện ở đây, làm sao những người của Thiên Hình lại biết chuyện? Anh hỏi: “Tại sao?”
Chu Sĩ Đình: “Ngay khi Ma Đô chết là chúng tôi đã biết. Trên đảo này có tai mắt của chúng tôi. Cậu cũng to gan thật, dám giết con riêng của chân nhân Mã, khâm phục!”
Ngô Bình nói: “Quá khen”.
Chu Sĩ Đình giễu cợt: “Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình. Lý Thiên Đồ là nhân vật hàng đầu trong Thiên Hình, mà cậu lại giế.t ch.ết sư đệ của ông ta, ha ha, tôi thề là cậu sẽ chết thảm!”
Ngô Bình: “Tôi chỉ là tự vệ thôi”.
Chu Sĩ Đình nói: “Cậu nên nói với những người thẩm vấn những lời này thì hơn. Nhân tiện, nơi cậu tới không phải Thiên Kinh, mà là sa mạc ở phía tây bắc”.