Thần Y Trở Lại
Chương 1328
Chương 1328
Ngô Bình không lái xe mà đi bộ. Đi được một lúc thì anh bước vào một rừng cây, sau đó đứng lại.
Nhóm Huy Thuỵ Trạch đi theo, anh ta cười nói: “Chỗ này được đấy, mày cũng chết đúng chỗ”.
Ngô Bình nhìn họ thì thấy người đi theo Huy Thuỵ Trạch ở cảnh giới Nhân Tiên, anh nói: “Có hai tu sĩ Nhân Tiên này mà anh định đối phó tôi à?”
Huy Thuỵ Trạch tỏ vẻ bỡn cợt nói: “Ai bảo chỉ có tu sĩ Nhân Tiên hả?”
Anh ta vừa nói dứt câu, đã có một bóng xám lao từ trên cao xuống.
Người đó là một ông lão mặc đồ màu xám, tuổi khoảng sáu, bảy mươi, dáng người nhỏ, đôi mắt lạnh băng đáng sợ.
Huy Thuỵ Trạch nói: “Ông tư, tên này mạnh phết đấy, còn có Trảm Quỷ Phù nữa. Phiền ông ra ta xử lý nó giúp tôi”.
Ông lão nói: “Trẻ vậy mà đã có tu vi cao như này rồ, đúng là nhân tài. Nhưng tiếc quá, cậu phải chết ngay thôi”.
Trong đầu Ngô Bình lại vang lên giọng nói của Thần Chiếu: “Thần y Ngô, người này ở cảnh giới Địa Tiên, thực lực khá mạnh, có cần tôi giúp không?”
Ngô Bình nói: “Được, phiền ông”.
Anh vừa nói dứt câu thì có gió lớn nổi lên, đất cát bay mù mịt. Chờ khi mọi người mở được mắt ra thì ông lão mặc đồ màu xám đã không thấy đâu nữa, hình như đã bị gió cuốn đi rồi.
Huy Thuỵ Trạch hoảng loạn gọi: “Ông tư, ông tư…”
Nhưng anh ta gọi khản cả giọng mà cũng không thấy người đâu.
Ngô Bình cười nói: “Anh Huy, đừng gọi nữa, ông tư của anh không về nữa đâu”.
Huy Thuỵ Trạch gào lên: “Thằng khốn! Mày đã làm gì thế hả?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Huy Thuỵ Trạch, giờ không còn tu sĩ Địa Tiên bảo vệ anh nữa, anh còn giết được tôi không?”
Huy Thuỵ Trạch nghiến răng nói: “Kể cả thế thì mày vẫn phải chết, Tự Quỷ, ra hết đi”.
Ngay sau đó, 12 luồng hắc khí xông ra từ trong người Huy Thuỵ Trạch, tiếp đó gào thét tấn công Ngô Bình. Cùng lúc đó, Huy Thuỵ Trạch quay đầu bỏ chạy, anh ta biết mình không đánh lại Ngô Bình nên đành trông chờ Tự Quỷ cầm chân anh để mình thoát thân.
Song, Ngô Bình đang đeo trên cổ chuỗi hạt châu có 36 hạt, chúng toả ra ánh sáng đặc biệt, khiến bầy Tự Quỷ không dám lại gần. Anh không chút chần chừ mà đuổi theo Huy Thuỵ Trạch.
Hai vệ sĩ của Huy Thuỵ Trạch hét lên rồi tấn công Ngô Bình từ hai phía, anh giơ hai tay lên đánh bay họ, sau đó thong thả giữ Huy Thuỵ Trạch lại.
Huy Thuỵ Trạch dựng tóc gáy rồi hét lên: “Không được giết tao!”
Ngô Bình đương nhiên không giết anh ta ngay, mà lấy hết đồ anh ta vừa đấu giá được, sau đó mới tát cho anh ta một cái, nói: “Anh Huy, anh oai lắm cơ mà? Giờ thấy sao hả?”
Huy Thuỵ Trạch tức muốn hộc máu, nhưng đang yếu thế nên đành nhịn: “Ngô Bình, đúng là mày rất mạnh, nhưng nhà họ Huy tao là thế lực lớn của Địa Tiên Giới, mày không đấu lại được đâu! Giờ mày hãy thả tao ra và trả tao đồ, tao sẽ xí xoá chuyện trước kia”.
Ngô Bình lại tát cho anh ta thêm cái nữa: “Nghe anh nói thế, tôi lại càng muốn chiêm ngưỡng thực lực của nhà anh đấy”.
Dứt lời, Ngô Bình đá cho Huy Thuỵ Trạch một phát rồi nói: “Tôi ở Thạch Thành chờ người nhà anh”, nói rồi, anh bỏ đi luôn.
Huy Thuỵ Trạch tức run người, tên này quá ngông. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mình sẽ cho nó sống không bằng chết! Phải thông báo cho gia chủ ngay, để người truy sát nó mới được”.