Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 1284



Chương 1284

Hướng Thiên Nhất cười nói: “Sau này tôi cũng là người đã từng thấy thần tiên đấy! Kể từ bây giờ phải qua lại thật nhiều với thần tiên Ngô mới được!”

Ông Chu cũng vô cùng tán đồng, liền gật đầu lia lịa: “Ông chủ, sau này chỉ cần xin tiên nhân mấy viên tiên đan là ông chủ có thể trường sinh bất lão rồi!”

Hướng Thiên Nhất cũng thấy rục rịch: “Ông mà không nói tôi cũng quên mất. Đúng vậy, phải xin tiên nhân mấy viên tiên đan!”

Ngô Bình vẫn không biết Hướng Thiên Nhất đang nhăm nhe muốn xin tiên đan, anh đang vác hòn đá lớn về nhà họ Đường. Anh bỏ nó vào nhà kho trước rồi lại lấy mấy chục hòm đồ ra để hết vào nhà họ Đường.

Đường Tử Di nghe thấy tiếng động liền vội ra xem. Khi cô ấy thấy trong nhà kho có thêm mấy chục cái hòm thì không khỏi sững sờ.

“Ngô Bình, mấy thứ này từ đâu ra vậy?”

Ngô Bình bật cười: “Anh giúp Hướng Thiên Nhất giải quyết rắc rối nên ông ấy tặng anh ít quà cảm ơn”.

Đường Tử Di mở ra một chiếc hòm thì thấy lò Tuyên Đức, mở thêm một cái hòm nữa thì nhìn thấy hoa Nguyên Thanh.

Cô ấy hô lên: “Nếu ông nội nhìn thấy sẽ vui tới nỗi không ngủ nổi mất!”

Ngô Bình nói: “Chắc ông cụ đã ngủ rồi, giờ đừng làm phiền ông ấy. Ông ấy thích cái nào thì cứ lấy cái đấy”.

Đường Tử Di: “Thế không được, ông nội muốn thì phải lấy tiền mua”.

Con gái thường hướng ra bên ngoài, tuy Đường Tử Di vẫn chưa kết hôn với Ngô Bình nhưng đã bắt đầu suy nghĩ thay anh rồi, tuyệt đối không để Ngô Bình chịu thiệt.

Ngô Bình cười nói: “Tử Di, những thứ này lai lịch bất minh, em hợp pháp hóa chúng giúp anh đã”.

Đường Tử Di gật đầu: “Được chứ. Đám cổ vật lần trước cũng là một tay em làm mà, chuyện này cứ giao cho em”.

Ngô Bình gật đầu: “Phải rồi, không phải em nói tối nay có chợ đen sao?”

Đường Tử Di nói: “Đúng vậy, chín giờ bắt đầu, giờ là tám giờ mười lăm”.

Ngô Bình hỏi cô ấy: “Tử Di, em đi chợ đen với anh không?”

Đường Tử Di cười nói: “Được chứ, có anh thì em không sợ bị lừa đâu”.

Chợ đen rất phức tạp, đủ mọi thành phần, nếu Đường Tử Di có một mình thì cô ấy sẽ không dám đi. Một là sợ bị lừa, hai là sợ gặp phải kẻ xấu.

Đường Tử Di nói: “Muốn vào chợ đen phải mua vé, một triệu tệ một vé”, nói xong cô ấy lấy ra mấy tờ giấy trắng, trên đó có một dấu ấn màu lam.

Ngô Bình gật đầu: “Em chuẩn bị đi rồi chúng ta đến chợ đen”.

Đường Tử Di nói: “Muốn đi chợ đen phải đi xe bus, tám giờ đến trạm, tám giờ năm bắt đầu chạy”.

Tài xế đưa hai người đến ngoại ô Vân Kinh, đó là một trạm dừng rất hoang vắng. Lúc này có mười mấy người đứng trước trạm, những người này đều đeo mặt nạ, không nhìn rõ hình dáng.

Lúc xuống xe Đường Tử Di cũng lấy ra hai chiếc mặt nạ, hai người đeo lên. Mặt nạ của Đường Tử Di là cô bé quàng khăn đỏ, của Ngô Bình là chú sói xám.

Lúc tới trạm dừng, Ngô Bình khẽ hỏi: “Đeo mặt nạ chỉ đơn giản là vì che giấu thân phận sao?”

Đường Tử Di: “Đúng vậy, như thế có thể bảo vệ bản thân. Nếu không mà bị người khác biết thân phận thì có thể sẽ bị người xấu nhắm vào”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...