Thần Y Trở Lại
Chương 1282
Chương 1282
Hướng Côn trợn tròn mắt: “Ý anh là hung thủ chính là người đã cứu tôi ư?”
Ngô Bình: “Nếu không phải người đó, sao ông ta biết anh rơi xuống nước mà cứu? Nếu không phải người đó, tại sao ông ta phải dạy võ cho anh, để anh về nhà họ Hướng trả thù? Ngu đần, trên đời có nhiều chuyện trùng hợp thế à?”
Hướng Côn khóc như mưa: “Không thể nào! Sư phụ rất tốt với tôi, tôi coi ông ấy như bố mình, ông ấy… chính ông ấy hại chết bố mẹ tôi ư?”
Ngô Bình thở dài nói: “Giang hồ hiểm ác lắm, năm xưa anh mới bảy tuổi nên không thể phân biệt trắng đen. Hướng Côn, giờ anh có thể nói cho tôi biết sư phụ anh là ai không?”
Hướng Côn cúi đầu xuống: “Ông ấy là…”
Anh ta vừa lên tiếng thì có thứ gì đó bay vút tới đầu Hướng Côn.
Ngô Bình phản ứng nhanh nhạy, giơ tay ra đỡ thì thấy là một cây phi đao, rõ ràng nó đã được tẩm độc.
Anh không thèm nhìn mà ném ngược cây phi đao trả lại.
Phập!
Trong rừng trúc gần đó phát ra một tiếng động, sau đó đã có người vội vàng bỏ chạy.
Ngô Bình không đuổi theo mà nói với Hướng Côn: “Thấy chưa, sư phụ anh định giết người diệt khẩu đấy”.
Hướng Côn nổi giận nói: “Xin tiên sinh giải cấm chế cho tôi”.
Ngô Bình giơ tay ra vỗ vào người anh ta, Hướng Côn đứng dậy rồi hành lễ với anh: “Cảm ơn tiên sinh”.
Ngô Bình: “Nói đi, sư phụ anh là ai?”
Hướng Côn: “Sư phụ tôi tên là Từ Á Phu, am hiểu thuật tả đạo, là một cao thủ cảnh giới Nhân Tiên”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Từ Á Phu? Lẽ nào là Từ Á Phu mà mọi người hay gọi là Tứ Tuyệt Thư Sinh? Ông ta chết rồi cơ mà?”
Hướng Côn: “Đúng, hầu như ai cũng gọi ông ấy là Tứ Tuyệt Thư Sinh”.
Diệp Thiên Tông từng nhắc đến Tứ Tuyệt Thư Sinh, ông ấy rất hâm hộ người này, thậm chí còn nói nếu hai bên giao đấu, khả năng cao mình sẽ thua.
“Chuyện tốt của tôi sắp thành rồi, không ngờ bị cậu phá hỏng”.
Đột nhiên trong rừng trúc vang lên một tiếng thở dài, một người đàn ông trông mới khoảng 30 tuổi mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen bước ra.
Nhìn thấy người đó, Hướng Côn tái mặt rồi run giọng nói: “Sư phụ, tại sao người lại làm thế với con?”
Người đàn ông nhìn Hướng Côn bằng ánh mắt thương hại: “Nếu người này không xuất hiện thì con đã là chủ của nhà họ Hướng rồi. Choè con lấy được kho báu xong, sư phụ sẽ giao quyền kinh doanh cho con quản lý, đó mới là một cái kết hoàn mỹ. Nhưng tiếc là chuyện đã bại lộ nên sư phụ không thể để con sống được”.
Hướng Côn cười lớn, vừa cười vừa rơi nước mắt: “15 năm qua, tôi luôn coi ông như bố mình, mà ông lại làm thế với tôi”.
Người đàn ông vô cảm, ông ta mặc kệ Hướng Côn rồi nói với Ngô Bình: “Cậu không dám lộ mặt thật à? Không sao, dù gì cậu cũng phải chết thôi”.
Dứt lời, ánh sáng đen nổi lên quanh người ông ta. Thấy thế, Hướng Côn kinh ngạc rồi nói: “Cẩn thận, đó là Quỷ Vương Kình!”
Ngô Bình đã có sự chuẩn bị, một cái gương bay l3n đỉnh đầu anh rồi chiếu xuống người Từ Á Phu.
Người ông ta cứng đờ, không thể cử động.