Thần Y Trở Lại
Chương 1254
Chương 1254
Ba loại sức mạnh này đều là Lam Thuỷ Nguyệt tình cờ có được. Chúng là lực Tiên Cổ, lực Vu Chúc và lực Hung Oán.
Ba loại sức mạnh này lần lượt đi vào cơ thể Ngô Bình, sau đó đều bị Đạo Chủng nuốt lấy. Đạo Chủng rung lắc dữ dội, sau đó nhả ra lực Tiên Cổ đã được làm sạch.
Lực Tiên Cổ này không có tác dụng gì với Ngô Bình, nhưng đối với cổ Thần Cơ thì lại là món đại bổ. Cổ Thần Cơ vui mừng khôn xiết, nó phát ra tiếng “ục ục” rồi nuốt sạch lực Tiên Cổ. Nuốt xong nó lại vào trạng thái ngủ đông.
Tiếp đó, Đạo Chủng lại phun ra một lượng lớn lực Thần Hồn, cũng chính là lực Hung Oán sau khi được làm sạch. Bản chất của lực Hung Oán vốn dĩ chính là thần hồn.
Còn lực Vu Chúc kia thì bị Đạo Chủng ăn mất, sau đó nó thải ra một lượng lớn tạp chất.
Ngô Bình lập tức đứng dậy, nói: “Phu nhân, tôi xin phép được tĩnh dưỡng một tiếng”, nói rồi, anh lao như tên bắn vào trong nhà tắm.
Trên người quá bẩn, dính dính nhớp nháp rất khó chịu nên Ngô Bình chỉ muốn đi tắm thật nhanh.
Trong lúc anh đi tắm, Đạo Chủng ở trong Đan Điền nứt một vết ngày càng lớn, bên trong lấp ló mầm xanh. Lúc này, Đạo Chủng hút chân khí càng nhanh hơn nữa.
Thấy cảnh này, Ngô Bình sững sờ. Lẽ nào nó sắp nảy mầm?
Trong cuốn tiên văn mà Đông Hoàng mang tới cho anh có ghi rằng Đạo Chủng sẽ ngày một lớn lên. Đầu tiên nó nảy mầm, sau đó sẽ ra lá rồi dần lớn hơn nữa. Sau khi nó lớn còn có thể đơm hoa kết quả. Quả của nó gọi là Đạo Quả!
Trong phòng khách, Lam Thuỷ Nguyệt cảm thấy cơ thể vô cùng yếu. Tám loại sức mạnh mà bà ta khổ luyện giờ chỉ còn đúng hai loại, sức mạnh hiện giờ không bằng một phần mười khi trước!
Có điều, bà ta cũng có một cảm giác vô cùng thoải mái, không cảm thấy như trong người mình vừa mất đi thứ gì.
Sau khi tắm xong, Ngô Bình thay bộ quần áo mới rồi bước ra phòng khách. Anh xem xét tình trạng của Lam Thuỷ Nguyệt rồi nói: “Vẫn ổn, phu nhân hãy uống cái này”.
Anh lấy ra hai viên Nguyên Khí Đan rồi bảo Lam Thuỷ Nguyệt uống. Viên đan này là anh lấy ở chỗ Đường Thiên Hạc. Ban đầu luyện được mười viên, anh giữ lại một nửa. Đường Thiên Hạc đương nhiên không ý kiến gì về vấn đề này, dù gì anh cũng là người luyện ra nó.
Sau khi uống Nguyên Khí Đan, Lam Thuỷ Nguyệt thấy trong người đã khá hơn nhiều, vội vã nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh!”
Ngô Bình đáp: “Phu nhân khách sáo rồi, để tôi kê đơn thuốc cho phu nhân uống một tháng. Sau đó phu nhân có thể tu luyện như bình thường”.
Đường Huyền hỏi: “Tiên sinh, việc tu luyện của mẹ tôi sau này sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?”
Ngô Bình đáp: “Tốc độ tu luyện sẽ còn nhanh hơn, có khả năng sẽ lên được Địa Tiên”.
Nghe nói có thể đột phá lên Địa Tiên, Lam Thuỷ Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm ơn anh thêm lần nữa.
“Phu nhân về nghỉ ngơi đi, trong thời gian dùng thuốc cần tĩnh dưỡng”.
“Vâng”.
Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt cảm ơn Ngô Bình rối rít rồi mới rời khỏi đó.
Đường Băng Vân tò mò hỏi anh: “Ban nãy anh làm sao vậy? Sao tự nhiên trên người lại có mùi hôi đó?”
Ngô Bình: “Tu vi mà Lam Thuỷ Nguyệt đánh mất thật ra đã bị anh hấp thụ. Việc này em không được nói ra ngoài nhé”.