Thần Y Trở Lại
Chương 1251
Chương 1251
Ngô Bình cũng không nhiều lời nữa: “Vậy cảm ơn phu nhân”.
Anh nhìn Lam Thuỷ Nguyệt kỹ hơn, phát hiện năng lượng trong người đối phương rất hỗn loạn, có ít nhất bảy, tám loại năng lượng đang lưu chuyển.
Ngô Bình giật mình, lập tức hiểu ra Lam Thuỷ Nguyệt không chỉ đến đây tặng quà mà chắc chắn còn có chuyện nhờ vả.
Quả nhiên, Lam Thuỷ Nguyệt khẽ thở dài: “Tiên sinh có y thuật cao minh, không biết có thể xem giúp Thuỷ Nguyệt được không?”
Ngô Bình nói: “Tất nhiên là được, mời phu nhân đưa tay ra”.
Lam Thuỷ Nguyệt bèn giơ cổ tay ra, Ngô Bình bắt mạch một lúc bèn cau mày bảo: “Công pháp mà phu nhân tu luyện quá hỗn tạp, dẫn đến tình trạng xung đột giữa bảy loại chân khí trong cơ thể. Hơn nữa, vì áp chế những chân khí khác thường này, phu nhân còn tu luyện một loại công pháp rất bá đạo. Ý đồ là áp chế chúng, tiếc là lại phản tác dụng. Cuối cùng tám loại chân khí này quấy nhiễu lẫn nhau, ngày nào cũng chiến đấu với nhau trong cơ thể phu nhân. Điều này sẽ khiến phu nhân rơi vào tình trạng sống không bằng chết, có thể tẩu hoả nhập ma bất cứ lúc nào, không thể quay lại được nữa!”
Lam Thuỷ Nguyệt nghe xong lập tức cảm thấy kinh ngạc và kính phục anh, vội vã nói: “Tiên sinh thật tinh tường. Quả đúng là thế”.
Đường Huyền vội vàng quỳ xuống: “Mong tiên sinh cứu giúp mẹ tôi!”
Ngô Bình đỡ anh ta dậy, đoạn bảo: “Anh không cần làm thế, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Đường Huyền vô cùng cảm kích: “Cảm ơn tiên sinh! Sau này nếu tiên sinh cần gì sai bảo, Đường Huyền này bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa, quyết không chối từ!”
Ngô Bình cười nói: “Quá lời rồi. Thật ra tôi có thể chữa trị cho phu nhân, nhưng phu nhân cần từ bỏ một số thứ”.
Lam Thuỷ Nguyệt vội hỏi: “Tiên sinh, chẳng hay tôi phải từ bỏ thứ gì?”
Ngô Bình đáp: “Tám loại chân khí, phu nhân chỉ giữ được lại hai loại, sáu loại còn lại phải loại bỏ hết”.
Lam Thuỷ Nguyệt lập tức chần chừ. Bà ta được gọi là Phu nhân quỷ quyệt nhờ vào kỹ năng giết người. Mà kỹ năng này gắn liền với chân khí trong cơ thể mà bà ta đã khổ luyện tu hành gần bốn mươi năm qua, và các loại năng lượng kỳ lạ được thu thập qua những lần kỳ ngộ.
Thấy đối phương do dự, Ngô Bình nói: “Phu nhân, chuyện có phân nặng nhẹ. Tình trạng của phu nhân hiện đã rất nghiêm trọng, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Tu vi mất rồi có thể tu hành lại, nhưng nếu mạng không còn thì thứ gì cũng mất”.
Lam Thuỷ Nguyệt thở dài thườn thượt: “Sao số của tôi lại khổ thế chứ? Năm xưa trải qua mấy lần kỳ ngộ, cứ ngỡ là vận may trời ban, nào ngờ đến cuối cùng vẫn trắng tay!”
Lòng Ngô Bình thoáng xao động: “Lẽ nào năng lượng trong cơ thể phu nhân có nguồn gốc gì đó?”
Lam Thuỷ Nguyệt lại thở dài, kể lại kỳ ngộ năm xưa của mình.
Lúc nhỏ, Lam Thuỷ Nguyệt sống trong núi lớn ở Nam Cương, leo qua một quả núi là đến nước Liêu. Bên đó là họ hàng của nhà bà ta. Hai bên thường xuyên qua lại.
Có lần Lam Thuỷ Nguyệt lên núi hái thuốc, vì tham lam nên vượt biên giới, đến nước Liêu. Đến lúc bà ta muốn về nhà thì trời đã tối. Nam Cương vô cùng nguy hiểm, đầy rẫy rắn độc, trùng độc rình rập, mèo báo to đến mức có thể ăn thịt người, lợn rừng có kích cỡ y như trâu bò vậy. Một con muỗi độc hay ong độc cũng có thể lấy mạng người.
Tuy Lam Thuỷ Nguyệt còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh. Bà ta cẩn thận đi theo con đường nhỏ mà con người đã đi. Con đường này tràn ngập mùi của con người, trăm thú không tiếp cận. Loài người đứng đầu muôn loài, muông thú không muốn động vào.
Lúc sắp leo qua núi, đi vào biên giới nước mình thì Lam Thuỷ Nguyệt đột ngột nghe thấy âm thanh kỳ lạ vọng đến từ phía trái, vừa giống tiếng trâu gầm, vừa giống tiếng hổ kêu.
Trẻ con rất tò mò. Tuy lý trí bảo rằng nên tránh xa âm thanh nọ, đừng qua đó, nhưng dưới sự sai khiển của lòng hiếu kỳ, bà ta đã đánh bạo đi về hướng có âm thanh.
Đi được chừng năm trăm mét, phía trước là một sườn dốc thoai thoải, trong rừng trúc rừng rậm có hai con quái vật đang giao chiến!
Sau khi nhìn rõ cảnh quái vật đánh nhau, Lam Thuỷ Nguyệt sợ đến mức không dám thở mạnh, vội bịt miệng rồi nấp sau tảng đá, không dám nhúc nhích.