Thần Y Trở Lại
Chương 1246
Chương 1246
Ông ấy vội vái ba lạy rồi nói: “Đường Thiên Hạc cảm ơn sư phụ!”
Ngô Bình đỡ ông ấy dậy rồi cười nói: “Đứng lên đi, từ giờ trở đi, ông sẽ là học trò luyện đan của tôi”.
Đường Thiên Hạc vui sướng nói: “Lát sư phụ hãy đến chỗ của đệ tử, gần đây đệ tử muốn luyện một lò đan dược mà mãi không thành công, nhờ sư phụ chỉ dẫn ạ”.
Ngô Bình đồng ý ngay: “Được”.
Nhà Đường Thiên Hạc cách đây hai con phố nên đi một lát là tới.
Nhà của ông ấy rất âm u, ông ấy không lập gia đình nên chỉ sống một mình trong căn nhà rộng lớn. Trong đó, thứ bắt mắt nhất là phòng luyện đan cao hơn 30 mét, nằm chính trung tâm của căn nhà.
Hai người đi đến phòng luyện đan thì thấy có người canh gác, vì bên trong có nhiều đồ quý giá nên phải có người thường xuyên trông coi.
Đường Thiên Hạc mở cửa phòng rồi nói: “Mời sư phụ”.
Ngô Bình đi vào, sau đó nhìn thấy một lò luyện đan cổ xưa, dù không bằng lò của anh, nhưng cũng khá được.
Đường Thiên Hạc lấy các cái bình ra, bên trong chứa nguyên liệu để ông ấy luyện đan rồi nói: “Sư phụ, đệ tử đang muốn luyện Nguyên Khí Đan, nhưng mãi không thành công”.
Ngô Bình: “Giờ ông luyện cho tôi xem nào”.
Đường Thiên Hạc lập tức mở lò, ông ấy làm, còn Ngô Bình thì hỏi: “Thiên Hạc, tôi nghe nói ông và Đường Thiên Du khá thân, trong thời gian môn chủ vắng mặt, ông ta định cạnh tranh vị trí môn chủ à?”
Đường Thiên Hạc ngẩn ra rồi nói: “Sư phụ nghe ai nói thế? Dù Thiên Hạc cũng có dã tâm, nhưng đệ tử biết ông ấy không đủ thực lực làm môn chủ, mà còn có Đường Thánh Khoa mà, sao đến lượt Đường Thiên Du được?”
Ngô Bình bảo: “Xem ra tin đồn là giả”.
Đường Thiên Hạc cười nói: “Cũng không hẳn là giả. Đường Thiên Du quả thật có tham vọng. Có điều, tôi vẫn luôn khuyên ông ấy buông bỏ”.
Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa đáp: “Xem ra ông đã nhìn rất rõ thế cuộc của Đường Môn”.
Đường Thiên Hạc xua tay: “Không đến mức đấy. Tôi chỉ hiểu rõ vị trí của mình thôi. Anh cả của tôi còn ở đây thì tôi sẽ dốc hết sức làm việc cho ông ấy, duy trì quyền lực của ông ấy. Nếu anh cả không còn thì tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, tránh rước hoạ vào thân”.
Ngô Bình quan sát vẻ mặt của ông ấy. Anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Đường Thiên Hạc. Trước đó Đường Băng Vân từng điều tra, người muốn hại họ có thể chính là Đường Thiên Hạc.
Thế là anh hỏi: “Ban nãy ông bảo Đường Thiên Du không thích hợp làm môn chủ, vậy ông thấy ai phù hợp?”
Đường Thiên Hạc cười nói: “Sư phụ, tôi không quan tâm đến việc ai làm môn chủ. Chỉ cần lợi ích của tôi không bị tổn hại, ai làm môn chủ cũng được”.
Ngô Bình bảo: “Nhưng tôi lại cảm thấy ông là sự lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí môn chủ. Đầu tiên, ông là cánh tay đắc lực của môn chủ, quản lý bao chuyện lớn nhỏ của Đường Môn. Thứ hai, tu vi của ông không kém môn chủ. Nếu ông muốn, tôi và Băng Vân có thể giúp ông một tay”.
Đường Thiên Hạc lại lắc đầu: “Sư phụ, thứ tôi theo đuổi là tiên đạo và đan đạo. Môn chủ xem trọng tôi, để tôi quản lý những chuyện lớn nhỏ của Đường Môn chính vì tôi không có dã tâm. Còn chuyện ai chiếm ưu thế hay yếu thế không liên quan gì đến tôi”.
Lúc này, ông ấy đã bắt đầu cho dược liệu vào lò. Người trong nghề vừa nhìn là biết ngay. Mới nhìn sơ qua, anh đã biết Đường Thiên Hạc chỉ hiểu một chút về đan thuật, những cái mà ông ấy học cũng không hoàn thiện, đầy rẫy lỗi sai.