Thần Y Trở Lại
Chương 1242
Chương 1242
Đường Băng Vân có vẻ lo lắng nói: “Ngô Bình, thật ra chúng ta không cần xung đột với anh ta làm gì. Mẹ của Đường Huyền có địa vị đặc biệt ở Đường Môn, là người mà em đang muốn lôi kéo”.
Ngô Bình hỏi: “Đường Quý cũng họ Đường mà, sao lại theo đuổi em được?”
Đường Băng Vân lại thở dài: “Anh ta không phải họ Đường đâu, mà là họ Tiêu. Ngày xưa, khi ba mẹ con họ bị truy sát, là trưởng lão Đường Hồng Y đã cứu họ rồi cho gia nhập Đường Môn. Nguỵ phu nhân đã cho các con của mình đổi sang họ Đường để bày tỏ lòng cảm ơn, đồng thời còn ra sức giúp đỡ môn phái”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì Đường Quý và Nguỵ phu nhân đều là người của Đường Hồng Y à?”
Đường Băng Vân: “Cũng có thể coi là vậy, nên em không muốn gây mâu thuẫn với họ. Nhưng Đường Quý rất nhì nhèo, đáng ghét lắm”.
Ngô Bình cười nói: “Muốn lôi kéo được Đường Huyền thì phải đè đầu anh ta, không thì còn lâu tu sĩ Võ Thần mới chịu cúi đầu”.
Đường Băng Vân lo lắng nói: “Anh ta ở cảnh giới Võ Thần rồi, là cao thủ cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ hai, anh có đánh lại được không?”
Ngô Bình nói: “Chắc được”.
Hai người đang nói chuyện thì Đường Quý đã quay lại, theo sau là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, cao hơn một mét chín, vai rộng hơn hẳn người bình thường.
Hai cánh tay của anh ta cũng khá dài, cơ bắp không nổi lên, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là cao thủ quyền pháp! Khả năng cao anh ta chuyên dùng quyền.
Đường Quý vừa tới đã chỉ ngay vào Ngô Bình: “Anh, là nó đánh em”.
Người đàn ông đó chính là Đường Huyền – anh trai của Đường Quý. Anh ta quan sát Ngô Bình rồi nói: “Cậu đánh Đường Quý là để dụ tôi đến đúng không? Tôi đến rồi đây”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Anh là Đường Huyền hả? Tiếc quá, một tu sĩ cảnh giới Võ Thần mà lại phải chết sớm”.
Đường Huyền biến sắc mặt nói: “Cậu nói gì?”
Ngô Bình nói: “Anh đã gặp vấn đề khi đả thông thần khiếu thứ hai, từ đó hầu như suốt ngày rơi vào ảo ảnh, còn không thể phân biệt là thật hay giả, cũng không biết là mơ hay thật, tôi nói có đúng không?”
Đường Huyền chấn động, Ngô Bình nói sai chút nào!
Anh ta híp mắt lại nói: “Tôi nghe nói có một thần y họ Ngô mới đến Đường Môn, chắc là cậu rồi”.
Ngô Bình nói: “Thần y thì không dám, tôi chỉ biết chút y thuật thôi”.
Đường Huyền trầm mặc rồi nói: “Cậu có thể vào phòng riêng nói chuyện với tôi một lát được không?”
Ngô Bình nói: “Được”.
Nhà Đường Huyền cách đây không xa, anh ta mời Ngô Bình vào nhà rồi sai người đi pha trà.
Đường Quý gọi anh mình đến trả thù hộ, nhưng giờ thì không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng trong xó.
Đường Huyền chắp tay nói: “Thần y Ngô, cậu nói chính xác, tôi hay bị rơi vào ảo ảnh, tình trạng này đã kéo dài cả năm nay rồi, làm tôi gần như không dám đi đâu”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thần khiếu là một bước quan trọng, anh đả thông bằng ngoại lực là sai rồi”.
Đường Huyền cúi đầu xuống: “Tôi đọc được cách ấy trong một cuốn sách cổ, ai ngờ lại thành ra thế này”.