Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trở Lại

Chương 1175



Chương 1175

Mạnh Hồi Phong lạnh giọng nói: “Đại tông sư Ngô, nếu cậu đã đến thì chắc đã biết hết mọi chuyện rồi”.

“Biết một chút thôi. Tôi đến để hỏi ông, tôi với ông không thù không oán, sao ông lại muốn hại tôi?

Mạnh Hồi Phong cười lạnh: “Cậu sắp chết rồi, dù biết thì cũng để làm gì? Tôi khuyên cậu nên khoanh tay chịu trói, tôi đảm bảo người thân của cậu sẽ được an toàn”.

“Người thân của tôi?”, Ngô Bình nhìn chăm chăm vào ông ta với ánh mắt tối dần.

Mạnh Hồi Phong nói: “Theo tôi được biết thì cậu đang có khối tài sản cả trăm tỷ. Nếu cậu chết, người thân của cậu sẽ thừa kế chỗ tài sản đó. Họ chỉ là người bình thường, sao tiêu hết ngần ấy tiền được, chúng tôi sẽ lấy phần lớn đi”.

Dứt lời, ông ta cảm thấy có một luồng sát ý lạnh băng bủa vây mình, luồng sát khí ấy rất thật, nó làm ông ta ớn lạnh.

Song, Mạnh Hồi Phong không hề sợ hãi: “Ngô Bình, tôi biết cậu là đại tông sư, nhưng cũng vô dụng thôi, so với tôi thì cậu chưa là gì đâu”.

Uỳnh!

Ngô Bình bất ngờ xông lên, anh thi triển Quỷ Thần Bộ rồi áp sát Mạnh Hồi Phong.

Mạnh Hồi Phong kinh ngạc, sau đó hét lên rồi giơ tay tung một chưởng với tia sáng màu đen ra, trong đó có oán khí dày đặc và tiếng quỷ khóc.

Đối mặt với đòn tấn công ấy, Ngô Bình tung chưởng đánh trả. Lòng bàn tay của anh có ấn phật, toả ra kim quanh, ánh sáng đen kia bị chiếu rồi biến mất ngay, sau đó chưởng pháp của hai người va chạm vào nhau.

Bụp.

Mạnh Hồi Phong cảm thấy một luồng chân khí dũng mãnh dội vào cơ thể mình, cánh tay ông ta tê rần, người bắn ra mấy mét, một nửa thân thể đã tê dại.

Ông ta vừa hoảng vừa sợ: “Cậu phá được Thất Sát Chưởng của tôi ư? Không thể nào!”

Ngô Bình lại lao tới như hồn ma rồi bồi thêm một chưởng nữa.

Mạnh Hồi Phong kết trò, đành liều mạng chống trả.

Ầm!

Sau chưởng thứ hai của Ngô Bình, ông ta bị đánh bay xa mười mấy mét, sau đó ngã xuống với tôi tay run rẩy.

“Chết đi!”

Ngô Bình dồn toàn lực vào chưởng thứ ba, đó chính là Kinh Lôi Chưởng.

Một tiếng động lớn vang lên, Mạnh Hồi Phong đập mạnh người vào cái cột như con diều giấy, sau đó trượt xuống dưới rồi không ngừng học máu, mặt đã trắng bệch.

Ngô Bình đi tới gần ông ta rồi lạnh giọng nói: “Ông tưởng có thể giết tôi bằng chút tà thuật ấy ư?”

Mạnh Hồi Phong trợn tròn mắt: “Thứ trong lòng bàn tay cậu là gì? Tại sao có thể phá được Thất Sát Chưởng của tôi?”

Ngô Bình: “Trả lời câu hỏi của tôi trước đã, kẻ đứng sau lưng ông là ai? Tại sao muốn hại tôi?”

Mạnh Hồi Phong lau máu trên khoé miệng rồi cười lạnh nói: “Ngô Bình, dù cậu đánh bại được tôi thì vẫn phải chết thôi, không ai cứu được cậu đâu”.

Ngô Bình: “Thế ư? Nhưng bây giờ, tôi có thể khiến ông sống không bằng chết đấy”.

Dứt lời, anh tung một chưởng thật mạnh vào bả vai Mạnh Hồi Phong, rắc một tiếng, xương bả vai của ông ta đã vỡ nát rồi lún hẳn xuống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...