Thần Y Trở Lại
Chương 1079
Chương 1079
Lý A Tứ đáp: “Đúng, trước năm 10 tuổi, tôi ăn như hổ, bữa nào cũng chén hết hai nồi cơm, có lần mẹ tôi cho đi chợ, tôi đã ăn hết mười cái bánh bao to đùng. Thật ra tôi vẫn chưa no đâu, nhưng mẹ sợ tôi đau bụng nên không cho ăn nữa. Mà tôi cũng khoẻ lắm, bọn con trai bằng tuổi tôi xách cổ hai đứa lên cùng lúc cũng được. Cổng làng có một cái cối đá năm cả trăm cân tôi cũng khiêng lên rồi chạy vài vòng được. Nhưng sau 10 tuổi thì sức ăn của tôi giảm, sức lực cũng không khoẻ như vậy nữa, nhưng nhìn chúng thì vẫn khoẻ hơn người bình thường vài lần”.
Ngô Bình: “Cứ đến nửa đêm, anh lại thấy người nóng rực và vô cùng khó chịu, khi ấy anh phải ngâm mình xuống nước lạnh thì mới bình thường trở lại đúng không?”
Lý A Tứ thở dài một hơi: “Ti mệnh, anh lại nói đúng rồi. Đêm nào tôi cũng phải ngâm nước lạnh, thói quen này bắt đầu từ năm 10 tuổi rồi”.
Ngô Bình: “Anh sung mãn quá nên bạn gái anh không chịu nổi đúng không?”
Lý A Tứ đỏ mặt nói: “Chuyện này cậu cũng biết ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tôi nói đúng hết rồi, Lý A Tứ, tôi có thể giải quyết các vấn đề ấy cho anh, nhưng anh phải nghe lời tôi”.
Lý A Tứ mừng rỡ: “Anh có thể chữa khỏi chứng bệnh ấy cho tôi ư?”
Ngô Bình: “Thật ra đó không phải là bệnh gì đâu, mà là liên quan đến thể chất của anh. Tôi sẽ giải phóng thể chất cho anh, sau đó truyền cho anh công pháp, để anh trở thành cao thủ tuyệt thế, anh có muốn không?”
Lý A Tứ sáng mắt lên: “Có ạ, cảm ơn ti mệnh!”
Anh ta lập tức quỳ xuống đất.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, lát anh nhớ ở lại”.
“Vâng”, Lý A Tứ đáp.
Lý A Tứ về chỗ, Đường Băng Vân đã tin hoàn toàn, cô ấy cảm thán: “Không ngờ anh đoán đúng hết, vậy Lý A Tứ có thể trở thành cao thủ tuyệt thế không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, Bá Thể được đánh thức thì anh ta sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao nhanh thôi”.
Dét lời, anh lại gọi Phí Liêm tới. Dù đã ở cảnh giới Tiên Nhân nhưng ông ta vẫn cung kính quỳ dưới đất rồi nói: “Ti mệnh, lệnh chủ, Phí Liêm có mặt”.
Ngô Bình nói: “Phí Liêm, mấy năm qua ông sống vất vả lắm đúng không?”
Nghe xong, Phí Liêm biến sắc mặt, ông ta ngẩng lên nhìn Ngô Bình: “Sao ti mệnh biết ạ?”
Ngô Bình nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi nói: “Thật ra ông mới chỉ 40 tuổi thôi đúng không? Nhưng trông lại như người ngoài 70 vậy. Trong người ông có một luồng sức mạnh dị chủng, nó khiến ông có sức mạnh phi thường, nhưng cũng khiến ông vô cùng đau đớn. Vào đêm trăng tròn hàng tháng, luồng năng lượng ấy sẽ khiến ông vô cùng nóng nảy, ông phải trốn tới một nơi hẻo lánh để tránh làm những chuyện mất khống chế. Nhưng có một lần, chắc hôm đó là nguyệt thực toàn phần, luồng sức mạnh này đã khiến ông mất lý trí, ông phải đập đầu vào tường nên mới bị thương như bây giờ, thậm chí còn mất một bên mắt đúng không?”
Ngô Bình nói đúng hết, Phí Liêm vừa ngạc nhiên vừa kích động, một bên mắt còn lại của ông ta sáng lên: “Ti mệnh, sao cậu biết? Lẽ nào cậu biết tôi bị làm sao ư?”
Ngô Bình gật đầu, ra hiệu cho ông ta ngồi xuống rồi nói: “Năng lượng ấy trong người ông có nguồn gốc từ tổ tiên, ông mới ở cảnh giới Nhân Tiên nên chưa thể điều khiển được nó, nhưng nó vẫn ở trong người ông. Kết quả thế nào thì ông biết rồi đấy, nó khiến ông sống dở chết dở, tự nhiên thành tàn tật”.