Thần Y Trở Lại
Chương 1057
Chương 1057
“Trừ hại cho dân”, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ông chỉ cần dẫn đường thôi, những việc còn lại để tôi lo”.
Vương Hiến Sâm cắn răng, sau đó gật đầu thật mạnh: “Được! Tôi đưa cậu đi gặp hắn!”
Tại thị trấn Lục Hà, huyện Minh Dương.
Trong thị trấn có một bãi cát xây dựng quy mô lớn. Nơi đây chất đầy cát, chiếm diện tích hơn 500 mẫu, có hàng chục triệu tấn cát, giá trị ước tính hàng trăm triệu tệ.
Một tòa nhà năm tầng được xây trước bãi cát, đó là nơi công nhân nghỉ ngơi, cũng là nơi mà Lưu Toàn Công ở. Trong một năm thì phần lớn thời gian hắn sẽ ở đây, vì số cát này là thứ giúp hắn kiếm được nhiều tiền nhất.
Lưu Toàn Công đang luyện công ở bãi đất trống trước tòa nhà. Từ nhỏ hắn đã tập võ, nhưng chẳng có thiên phú nên võ thuật cũng tầm thường. Sau khi hắn có tiền liền mời rất nhiều quyền sư đến dạy hắn.
Lúc này trong bãi đang có ba quyền sư dạy quyền pháp cho hắn. Lưu Toàn Công luyện tập rất nghiêm túc, đôi lúc lại hỏi ba quyền sư. Ở bên cạnh có một đám đả thủ đang không ngừng khen hay, cạnh chúng là những bộ bàn ghế để đầy những hạt dưa vừa đồ ăn vặt.
Đột nhiên một chiếc xe Sedan màu xanh ngọc lao tới, đó chính là chiếc M8 của Ngô Bình, xe lái thẳng đến bãi đất trống.
Lưu Toàn Công ngừng việc luyện công, hắn còn tưởng là bạn đến chơi. Nhưng chiếc xe mở ra, một thanh niên khoảng 20 tuổi trông lạ mặt bước xuống, người này mặc bộ đồ thoải mái, trông như sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.
Một tên mắt xếch đằng sau Lưu Toàn Công hất cằm: “Đến đây làm gì?”
Ngô Bình nhìn xung quanh, hỏi: “Ai là Lưu Toàn Công?”
Lưu Toàn Công nhíu mày, kẻ này xưng thẳng tên hắn như thế là hoàn toàn không hề tôn trọng hắn. Hắn liền trầm giọng nói: “Là tôi đây, cậu tìm tôi có việc gì?”
Ngô Bình nhìn hắn, hỏi: “Nghe nói anh đã lũng đoạn quyền cung cấp đất cát và cả công tác phá dỡ của huyện?”
Lưu Toàn Công híp mắt, hắn cảm thấy Ngô Bình không có ý tốt, liền nói: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Ngô Bình rất tức giận: “Khoảng thời gian trước tôi xây nhà, việc phá dỡ, cung cấp cát, vận chuyển đất đá đều là do bên anh phụ trách. Sau này tôi mới nghe ngóng thử thì hóa ra anh lấy phí cao hơn bên khác cả 100 nghìn tệ. Tôi bị hớ mất số tiền này nên tôi tới tìm anh để nói lý!”
Nghe Ngô Bình nói thế tất cả mọi người đều bật cười, ngay cả Lưu Toàn Công cũng tỏ vẻ bỡn cợt, nói: “Hóa ra là muốn hoàn tiền, vậy cậu muốn hoàn bao nhiêu?
Ngô Bình chớp mắt: “Anh có thể hoàn bao nhiêu?”
Lưu Toàn Công nhìn đám đả thủ của mình, cười nói: “Các anh em à, trên đời này đúng là thể loại gì cũng có. Mọi người nói xem tôi nên hoàn cho cậu ta bao nhiêu?”
Tên mắt xếch cười lạnh: “Muốn hoàn tiền cũng được, cậu hãy so chiêu với mấy vị quyền sư đi, nếu cậu thắng thì hoàn tiền cho cậu”.
Ngô Bình nói: “Thắng mới được hoàn tiền à? Không hợp lý gì cả, các người nợ tiền tôi mà còn bắt tôi phải đánh nhau với người khác mới chịu trả à?”
Lưu Toàn Công cười lạnh: “Thằng nhóc kia, cậu muốn lý lẽ gì nữa hả?”
Ngô Bình chỉ vào hàng chục triệu tấn cát trước mặt, nói: “Tôi thắng thì số cát này sẽ thuộc về tôi hết”.
Mặt Lưu Toàn Công lạnh đi: “Ăn nói lớn lối thật đấy! Vậy nếu cậu thua thì sao?”
Ngô Bình nhếch môi: “Thua sao?”