Thần Y Trở Lại
Chương 1030
Chương 1030
Vu Hoá Long càng them bội phục, ngày trước ông ta chỉ luyện đến cảnh giới Thần Ý ở giai đoạn Luyện Thần. Ban đầu thì không sao, nhưng khi tới cảnh giới Nhân Tiên thì bắt đầu có chuyện, dù ông ta cố gắng thế nào cũng không thể tiến bộ tiếp được.
Ông ta hỏi: “Công tử, đúng là tôi đã sơ suất, không biết phải dùng đan dược nào mới được ạ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đầu tiên là Ất Thuật Thần Đan, sau đến Tôi Thần Đan, khi nào thần hồn của ông đủ mạnh thì chắc sẽ đột phá được”.
Vu Hoá Long sáng mắt lên rồi quỳ xuống nói: “Xin công tử hãy luyện chế hai loại đan dược ấy giúp tôi”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Vu Hoá Long, ông có biết đan dược ở cảnh giới Địa Tiên quý thế nào không?”
Vu Hoá Long vội nói: “Tôi biết ạ, nhưng nếu công tử đồng ý giúp, nhất định tôi sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình hừ nói: “Khỏi, ông ra giá đi rồi tôi luyện đan cho”.
Vu Hoá Long nói: “Mời công tử ra giá trước ạ”.
Ngô Bình ngập ngừng rồi nói: “Tôi đi tìm dược liệu để luyện đan cho người lớn trong nhà, thế này đi, chỉ cần ông có thể tìm được ba trong mấy loại dược liệu ấy thì tôi sẽ luyện chế cho ông Ất Mộc Thần Đan”.
Nói rồi, Ngô Bình lấy một tờ giấy viết các dược liệu ra.
Vu Hoá Long nhận lấy bằng hai tay, sau đó đọc qua rồi nói: “Nhất định tôi sẽ cố hết sức để tìm”.
Ngô Bình gật đầu: “Nếu ông có thể tìm được hết thì chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện luyện Tôi Thần Đan”.
Vu Hoá Long: “Vâng”.
Đây chính là những dược liệu để luyện chế Nhân Đan Vương.
Ngô Bình nói tiếp: “Luyện đan cũng cần chi phí, mỗi bình Ất Mộc Thần Đan, ông đều phải trả năm tỷ”.
Vu Hoá Long nói ngay: “Được ạ, tôi sẽ chuyển cho công tử luôn”.
Ngô Bình: “Cứ chuyển cho Khương Phụng Tiên ấy, còn chuyện này nữa, df ở Đường Môn có những dược liệu mà tôi cần, sau này ông không được kiếm chuyện với Đường Lâu nữa”.
Nghe thấy thế, Vu Hoá Long ngẩn người, nhưng ông ta là người thông minh, biết rằng trở thành tu sĩ cảnh giới Võ Thần mạnh hơn lợi ích kiếm được từ Thiên Kinh nhiều.
Ông ta nói ngay: “Công tử yên tâm, từ giờ tôi sẽ là đối tác trung thành với Đường Môn! Ai dám gây bất lợi cho họ, tôi sẽ xử ngay”.
Đây chính là kết quả mà Ngô Bình muốn thấy, anh muốn khống chế Vu Hoá Long, nhưng bãn nãy chợt thay đổi ý định. Làm thế này vừa loại trừ uy hiếp cho Đường Lâu, vừa bắt Vu Hoá Long ngoan ngoãn nghe lời mình.
“Tốt”, anh gật đầu: “Tạm thời ông cần ba đến năm viên Ất Mộc Thần Đan, giờ tôi đang có sẵn một viên, ông cầm trước đi”.
Dứt lời, anh lấy một bình đan dược ra đưa cho Vu Hoá Long. Ông ta mừng rỡ rồi mở nắp, sau đó một mùi thơm ngào ngạt toả ra. Vu Hoá Long kích động tới mức run lên rồi nói: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình: “Đừng vui mừng quá sớm, nếu không thể tìm đủ dược liệu cho tôi thì đừng mơ có được tiếp”.
Vu Hoá Long: “Nhất định tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của công tử”.
Ngô Bình xua tay: “Được rồi, các người trò chuyện đi”, dứt lời, anh đứng dậy về phòng.
Anh vừa đi, Vu Hoá Long đã chắp tay với Khương Phụng Tiên: “Anh Khương, tôi sẽ nhớ ơn anh”.
Hôm nay nếu Khương Phụng Tiên không gọi Vu Hoá Long tới thì ông ta đã không thể gặp “công tử Lý”, vì thế ông ta đang vô cùng cảm kích Khương Phụng Tiên.