Thần Y Trở Lại
Chương 1008
Chương 1008
Diệp Thần cúi gằm mặt, nước mắt rưng rưng. Phải, nếu cậu ấy gục ngã thì ai săn sóc cho em gái bây giờ?
Ngô Bình xua tay: “Ngồi xuống đi”.
Diệp Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ngô Bình, nghĩ ngợi miên man. Giờ thì cậu ấy không còn nghi ngờ lời của Ngô Bình nữa.
“Biết gì không? Cậu là thiên tài võ học đấy”, Ngô Bình nói.
Diệp Thần sững ra: “Thiên tài võ học ư?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Chỉ cần xem vài video đã trở thành cao thủ chiến đấu, tất nhiên cậu là thiên tài rồi”.
Diệp Thần cười tự giễu: “Vậy thì đã sao? Anh cũng nói rồi đấy, tôi đã sắp trở thành kẻ tàn phế”.
Ngô Bình nói: “Nếu có tôi chỉ dạy, cậu không những không tàn phế mà còn trở thành cao thủ võ học hàng đầu”.
Diệp Thần bàng hoàng: “Anh có thể giúp tôi ư?”
Nhìn vào mắt cậu ấy, Ngô Bình nói: “Nói thẳng nhé. Nếu cậu đồng ý làm việc cho tôi, tôi có thể giúp cậu thành tài và chữa bệnh cho em gái cậu”.
Diệp Thần đứng bật dậy: “Anh có thể chữa trị cho em gái tôi sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Bất kể em cậu mắc bệnh gì, tôi cũng chữa được”.
Diệp Thần quỳ sụp xuống sàn: “Tôi đồng ý! Cầu xin anh hãy chữa trị cho em gái tôi!”
Ngô Bình nói: “Đừng gấp gáp, nghe tôi nói hết đã. ‘Làm việc cho tôi’ có nghĩa là cả đời này cậu phải tuân theo mệnh lệnh của tôi. Tôi bảo cậu chết thì cậu phải chết. Cậu làm được chứ?”
Diệp Thần đáp nhẹ nhàng: “Tôi làm được! Anh cũng nói rồi đấy, tôi mà cứ thế này thì cũng chỉ còn con đường chết. Mạng của tôi do anh ban cho, chết vì anh cũng xứng đáng”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Xem như hai ta đã thoả thuận xong. Từ nay về sau, cậu là người của tôi”.
Diệp Thần vội vàng trả lời: “Vâng, cậu chủ!”
Ngô Bình khẽ nâng tay: “Đứng dậy đi. Giờ cậu cứ nghỉ ngơi trước, tối nay tôi và cậu sẽ đến thăm bệnh nhân”.
Diệp Thần cúi người chào rồi rời đi.
Quản lý vội hỏi: “Anh Ngô thật sự nhận người này sao ạ?”
Ngô Bình hỏi lại: “Sao, có vấn đề gì à?”
Quản lý cười khổ: “Chắc anh vẫn chưa biết, trong khoảng thời gian này, Tiểu Vũ Hoàng vẫn luôn cử người đến bàn bạc với Diệp Thần, có ý muốn nhận cậu ta làm đệ tử”
Ngô Bình nhíu mày: “Tiểu Vũ Hoàng Trịnh Luân muốn nhận cậu ấy làm đệ tử ư?”
Quản lý nói: “Phải, nhưng bị Diệp Thần từ chối rồi”.
Ngô Bình rất tò mò: “Là đệ tử của Tiểu Vũ Hoàng thì tiền đồ sẽ rất xán lạn, sao cậu ấy lại từ chối?”
Quản lý đáp: “Tôi nghe nói bệnh của em gái Diệp Thần do Tiểu Vũ Hoàng cố ý gây ra, mục đích là để nhận cậu ta làm đệ tử. Chuyện này tôi được nghe kể từ một người bạn. Anh trai bạn tôi là tài xế của Tiểu Vũ Hoàng, nên thỉnh thoảng cũng nghe được chút chuyện”.
Ngô Bình nhìn quản lý: “Anh đã kể chuyện này cho Diệp Thần nghe?”
Quản lý lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải tôi. Nhưng rõ ràng Diệp Thần cũng biết chuyện này, chắc chắn có người khác tiết lộ sự thật cho cậu ta biết”.