Thần Tọa
Chương 897: Tâm kết của Cự Viên (2)
- Sư huynh, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.
Thanh âm Lâm Hi nhỏ như muỗi kêu, vang lên bên tai Âu Dương Nạp Hải.
Tình huống hiện tại, không thể hề nhẹ nhàng hơn lúc bị ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A vây quanh. Nhưng hai người đã không có bao nhiêu lựa chọn nữa rồi.
Lâm Hi nhìn qua vượn yêu cực lớn trước mắt, trong nội tâm thầm tính toán.
- Đây là bí mật ẩn dấu trên người ngươi sao?
Lâm Hi trong nội tâm xẹt qua rất nhiều ý niệm. Không thể không nói, bí mật Bạch Nguyên che dấu thật sự khiến người ta quá mức chấn kinh.
Lâm Hi dù thế nào cũng không nghĩ tới, Bạch Nguyên thân là nhân tộc, hơn nữa là đệ tử Thần Tiêu Tông, trên người rõ ràng có được huyết thống Yêu tộc, nhưng cũng không phải là huyết thống đơn giản.
- Hắn là nửa người nửa yêu.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng. Yêu huyết trên người Bạch Nguyên quá nồng liệt, hơn nữa rõ ràng còn là huyết dịch Yêu Hoàng.
Nhớ lại biểu hiện bình thường không thích sống chung của Bạch Nguyên, Lâm Hi cũng hiểu được một chút. Tình cảnh của một tu sĩ nửa người nửa yêu ở trong tông phái có thể nghĩ, trong hoàn cảnh ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, xuất thân như vậy tất nhiên sẽ phải chịu rất nhiều kỳ thị và vũ nhục.
- Trách không được lúc Âu Dương sư huynh chạy trốn lại khiến sát cơ của nó càng tăng lên.
Lâm Hi nghĩ đến đây, trong nội tâm càng thêm trấn định.
- Đại sư huynh, khống chế huyết nhục của ngươi, ngươi chẳng lẻ muốn khiến sư phụ thất vọng sao?
Lâm Hi nói.
Cự Viên thân hình run lên, trong đôi mắt như đèn lồng lộ ra một tia thần sắc phức tạp.
- Rốt cục cũng xúc động, ít nhất cũng không phải hoàn toàn máu lạnh là tốt rồi!
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
- Ngươi có biết hay không, kỳ thật ngươi sai rồi. Trưởng lão căn bản không ngại Yêu tộc huyết mạch của ngươi, hắn để ý, chỉ là loại tâm tình mặc kệ, cam chịu không khống gắng khống chế yêu thân huyết dịch của ngươi thôi, chuyện này đều trong một ý niệm của ngươi cả...
Lâm Hi chậm rãi nói, tiếp tục đến gần.
Trên mặt Cự Viên lộ ra một tia thần sắc thống khổ, thân thể khổng lồ khẽ run, tựa hồ đã chịu đựng lấy thống khổ cực lớn.
Ánh mắt Lâm Hi lộ ra một tia không đành lòng, thấy bộ dạng Bạch Nguyên như thế, hắn đã hiểu được thân phận chính thức của hắn rồi.
Đại đệ tử của Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần, cũng là đồ đệ đầu tiên mà hắn thu, chính là Bạch Nguyên vẫn một mực quái gỡ, ít xuất hiện này.
Hình Tuấn Thần tổng cộng thu ba quan môn đệ tử, tam đồ đệ là Lâm Hi, nhị đồ đệ làm phản đồ, đầu phục Hộ Pháp Điện Lý Trọng Đạo, còn đại đồ đệ lại thần bí khó lường, trong chấp pháp điện giữ kín như bưng, mặc dù dùng thân phận của Lâm Hi cũng không tra ra được gì.
Chứng kiến bộ dáng hiện giờ của Bạch Nguyên, Lâm Hi cũng hiểu được là vì sao rồi.
Lâm Hi một mực ẩn ẩn có cảm giác, trong lòng Bạch Nguyên có khúc mắc rất lớn.
Hai người là đồng môn, lại cùng một sư phụ, vô luận như thế nào, Lâm Hi cũng không thể nào nhìn hắn trầm luân như vậy được.
- Có được Yêu tộc huyết mạch thì đã sao? Có được Nhân tộc huyết mạch thì đã sao? Những điều này đều là thứ yếu cả, chính thức quan trọng nhất là chính ngươi, là tấm lòng, linh hồn của ngươi. Lòng của ngươi nghĩ như thế nào sẽ quyết định ngươi cuối cùng sẽ ra sao, mà không phải là huyết dịch. -- ngươi một mặt để ý đến xuất thân của mình, hoàn toàn tự mình trầm luân thôi.
Lâm Hi trầm giọng nói:
- Những lời này, là sư phụ trước khi lên đường bảo ta nói cho ngươi. Ngươi chẳng lẽ muốn cho hắn thất vọng sao?
Lâm Hi nói dối, nhưng là lời nói dối thiện ý. Không hề nghi ngờ, chỉ có thân phận của Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần mới có thể để cho lời này càng có sức thuyết phục, cũng có thể khiến cho Bạch Nguyên nghe lọt tai.
"Một ngày làm thầy, cả đời làm cha", phản ứng của "Cự Viên" cũng đã xác minh suy đoán của Lâm Hi.
NGAO... OOO! --
Một tiếng rống to, cao vút mà trầm thấp, cuối cùng lại ẩn ẩn mang theo một tia bi khoang của nhân loại.
Hô!
Một hồi cuồng phong thổi qua, bên ngoài thân "Cự Viên", một tầng lông đen dày đặc theo gió phiêu lãng, lộ ra một tầng lông vượn màu trắng phía dưới.
- Trách không được sư huynh tự xưng Bạch Nguyên.
Lâm Hi như có điều suy nghĩ.
Cuồng phong thổi mất tầng "Lông đen" dày đặc đầu tiên, đó thật ra là một tầng "Hắc Ám yêu khí" một tầng đậm đặc, chợt nhìn, giống như một đầu hắc vượn vậy. Kỳ thật tướng mạo vốn có của "Cự Viên" là một đầu vượn yêu màu trắng.
Thân hình Cự Viên không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng co lại thành cao chừng một người, bi ngâm một tiếng, khôi phục thành bộ dạng Bạch Nguyên, vẻ mặt thống khổ.
Lâm Hi nhìn thoáng qua Âu Dương Nạp Hải bên cạnh, người kia hiểu ý, từ trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" xuất ra một bộ quần áo, đi đến phía trước:
- Bạch Nguyên sư huynh, trước tiên mặc bộ y phục này vào đi.
Đã hiểu rõ bộ mặt thật sự của Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải cũng không dám xưng hắn là sư đệ nữa. Chính thức luận ra thì tư lịch của Bạch Nguyên chỉ sợ còn "già đời hơn Hải Thánh Vương" nhiều.
Bạch Nguyên không nói gì, bộ dạng thất hồn lạc phách, từ trên người Âu Dương Nạp Hải tiếp nhận đạo bào, choàng lên trên người.
-- "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" của Lâm Hi vẫn đang bị phong ấn, không thể làm gì, cũng chỉ có thể để Âu Dương Nạp Hải hỗ trợ.
- Cũng may, thành công rồi.
Chứng kiến Bạch Nguyên khôi phục thân người, Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đều thở dài một hơi.
Tình huống vừa rồi thoạt nhìn đơn giản, nhưng kỳ thật còn hung hiểm hơn khi đối mặt với bọn Lý Hồng Hoang nhiều, cơ hồ đã dạo qua một vòng trước Quỷ Môn Quan.
Lâm Hi nhìn xa xa, cả ngọn núi đều bị phá hủy một nửa, gốc thì chìm thật sâu vào đại địa. Bạch Nguyên cởi bỏ phong ấn, hiển lộ "Cự Viên" hóa thân thật quá đáng sợ.
Dùng lực lượng hiện giờ của Lâm Hi cũng không dám đi ngăn cản nó một quyền.
Lực lượng Tiên Đạo Cảnh không phải cường giả Luyện Khí có thể chống cự được, Lâm Hi cũng giống như vậy.
Lúc này trên núi bụi mù đã tan ra, bộ phận lộ ra đều bị phá thành mảnh nhỏ. Vô số cỗ thi thể, chi chít như sao trên trời, hiện lên đều là bị chết không thể chết thêm được nữa.
Những người này thân thể hoặc nhiều hoặc ít đều đã nhận lấy trọng kích, có rất nhiều bộ phận đều bị ép thành bánh thịt. Huyết thủy đỏ thẫm rót thành một đường, theo sơn thể chảy xuống dưới.
Huyết khí của Luyện Khí Sĩ quá mức cường đại, vậy nên huyết dịch chảy ra cũng tương đối nhiều. Hơn hai mươi người cũng đã tạo thành tràng diện khá đồ sộ rồi.
- Đây là do các ngươi tự tìm lấy.
Lâm Hi trong nội tâm thản nhiên nói.
Đối với đám người muốn mưu toan lấy mạng mình này, Lâm Hi không có chút thương cảm nào cả.
Lâm Hi nhìn thoáng qua Bạch Nguyên, hắn cúi đầu, rõ ràng cảm xúc không ổn định, lúc này cũng không thích hợp để nói chuyện.
- Âu Dương sư huynh, để Bạch Nguyên sư huynh ở một mình chút đi. Chúng ta đi lên núi điều tra một chút. Nhiều người như vậy, luôn luôn sẽ có chút thu hoạch. Cứ như vậy vứt bỏ ở chỗ này cũng quá đáng tiếc.
Lâm Hi dùng "Truyền âm nhập mật" nói với Âu Dương Nạp Hải.