Thần Tọa
Chương 787: Tặng thưởng (1)
Hải ngoại thập phái khiêu chiến Tiên đạo thập đại tông phái, đây không phải là chuyện của một mình Thần Tiêu Tông. Nếu thua cũng sẽ bị các tông phái khác lên án.
Trên bàn tiệc của Thần Tiêu Tông im ắng, Bạch Nguyên đang uống một chén tuyết liên ngàn năm hầm cách thủy, xem như không có chuyện gì đang diễn ra cả. Âu Dương Nạp Hải có chút nhíu mày, muốn phát tác lại nhẫn nại xuống.
Lúc này tới Tiên La Phái xem lễ thì hắn tu vi cao nhất, dùng hắn cầm đầu. Nhưng trong lòng Âu Dương Nạp Hải thì thủ lĩnh chính thức chính là Lâm Hi.
Trước khi lên đường hắn được cao tầng Thần Tiêu Tông nói qua. Hơn nữa, Lâm Hi đạt được Tứ Cực Đại Uyển thì thực lực đã vượt qua hắn.
- Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Người của Đâu Suất, Thái A tới thì cũng thôi. Nhưng hiện tại ngay cả hải ngoại thập phái cũng đi lên, đúng là khiến người ta ngoài ý muốn.
Trong lòng Âu Dương Nạp Hải oán hận nói.
Tuy trong nội tâm rất phẫn nộ, nhưng Âu Dương Nạp Hải không thừa nhận cũng không được, trong mấy đại tông phái thì người của Thần Tiêu Tông tới ít nhất, thoạt nhìn thực lực cũng là yếu nhất, cũng là dễ đối phó nhất trong các tông phái.
Chọn quả hồng mềm mà bóp, người của hải ngoại thập phái chọn bọn họ cũng không kỳ quái.
Nhớ tới lúc đầu, tông phái đã chọn ra ba người bọn họ, đột nhiên trong lòng Âu Dương Nạp Hải đã có cảm giác không ổn. Trong tông phái lúc ban đầu đã quyết định chọn ba người bọn họ cũng đã dự tính được bước này rồi. Hơn nữa còn cố ý an bài như vậy.
- Trưởng lão cùng Phó chưởng môn chắc có lẽ đã biết rõ.
Âu Dương Nạp Hải thầm nghĩ trong lòng, cũng có chút không quá tin tưởng.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm thì Lâm Hi ngẩng đầu lên, không đếm xỉa tới duỗi ngón tay tới chỉ về phía đối diện.
- Các ngươi muốn chỗ ngồi, không phải chỗ đó còn trống sao?
Ngón tay Lâm Hi chỉ qua phía dối diện. Chỗ đó là vị trí của bọn người Lý Tranh Phong rời đi, là vị trí của Thái Nguyên Cung lưu lại.
Ti!
Tiếng hít khí lạnh vang lên, một đám đệ tử thiên tài của hải ngoại thập phái trong nội tâm đập mạnh. Ngay cả Chu Dong chỉ dùng Nắm đấm suy nghĩ trong tích tắc này đầu óc cũng trống rỗng.
Tuy hắn không thích dùng đầu óc, nhưng còn chưa ngu tới mức hết thuốc chữa.
Vị trí tiên đạo đại phái đệ nhất ai dám Ngồi lên cơ chứ?
Trong tích tắc này ở Thiên Diên Điện lặng ngắt như tờ, im ắng.
Thằng này rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên. Vị trí của Thái Nguyên Cung hắn cũng dám tùy tiện chỉ qua? Hắn làm sao dùng loại thái độ này chỉ vào vị trí của Thái Nguyên Cung?
Không chỉ tán tu trong điện, cho dù là Bắc Đẩu, Đế Cực, Tử Vi... Các tông phái, ngay cả Đâu Suất, Thái A cũng sủng sốt.
Bổn ý của tông hải hải ngoại chính là khiêu chiến Lâm Hi, Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải. Thần Tiêu Tông được xưng là đại phái tiên đạo đệ nhị, phân lượng đủ nặng, nếu như thắng thì có thể đại chấn thanh danh tông phái hải ngoại.
Nhưng mà Lâm Hi bỗng nhiên nói một câu giống như vẽ mắt cho rồng, người nào cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới có nhiều thứ là không thể động, không thể sờ vào. Nói thí dụ như Thái Nguyên Cung, Đại phái tiên đại đệ nhất, chỉ một ngón tay của Lâm Hi chỉ mang theo ý nghĩa đặc thù.
Lý Tranh Phong đi và mang theo toàn bộ người của Thái Nguyên Cung theo. Hiện tại vị trí của Thái Nguyên Cung đúng là trống rỗng. Nhưng vấn đề là có người nào dám ngồi sao?
Người của hải ngoại thập phái tuyệt đối không thừa nhận chính mình sợ, không trêu nổi vào người Thái Nguyên Cung. Nhưng mà theo lời của Lâm Hi thì đây chính là chiến tranh của Thái Nguyên Cung cùng hải ngoại thập phái chiến.
Thái Nguyên Cung đã đánh qua nhiều lần với Vạn Ma Lĩnh, tuyệt đối sẽ không sợ hải ngoại thập phái cái gì.
Một đám người muốn phản bác nhưng lại nói không ra lời.
- Đồ ăn chỗ đó đã bị hưởng dụng qua, chỉ còn lại rượu thừa cơm cặn, người hải ngoại thập phái chúng ta tuyệt đối không ngồi ở đó.
Một tên đệ tử hải ngoại thập phái tinh quang lóe lên, đột nhiên chỉ vào vị trí của Thái Nguyên Cung đã bị bọn người Lý Tranh Phong hưởng dụng qua.
- Đúng vậy!
Chu Dong lúc này không kịp phản ứng, nhìn qua vị trí trống của bọn người Lâm Hi và một đống đồ ăn và nói:
- Chúng ta tuyệt đối không ăn cơm thừa canh cặn. Hơn nữa ba người các ngươi chiếm đồ ăn của bảy người, vốn ăn không hết. Còn không bằng cho chúng ta.
Tiên La Phái an bài cho các tông phái đều có số lượng như nhau. Thần Tiêu Tông tuy chỉ có ba người nhưng đồ ăn lại nhiều hơn, nhưng mà Tiên La Phái vẫn chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ ngang với những phái khác.
Làm một trong thập đại đại phái tiên đạo, Tiên La Phái còn không có ngu tới mức này. nguồn TruyenFull.vn
Một ít mặt mũi vẫn phải cho. Không nghĩ tới lời nói vô tâm này là do bọn người Chu Dong thêu dệt mà thành, đây là điểm Tiên La Phái không ngờ được.
Người của hải ngoại thập phái tuy phản ứng linh mẫn, dùng đồ ăn mà nói chuyện.
Nhưng mà lý do này cuối cùng quá miễn cưỡng. Hơn nữa bị một ngón tay của Lâm Hi chỉ qua thì đoàn người im lặng, lập tức giống như bị búa nện trúng, bị chèn ép khí thế.
Người có danh, cây có bóng. Tên tuổi của Thần Tiêu Tông vẫn còn đó, nhuệ khí mà mất thì không có quyền nói chuyện gì đó.
- Thằng này, thật sự là khó đối phó!
Trong đám người ánh mắt Tam Tiên Đảo La Tĩnh Hải lóe lên, nhìn qua Lâm Hi và trong mắt hiện ra thần sắc kiêng kỵ.
Rất nhiều người còn không có cảm giác được, nhưng La Tĩnh Hải lại mẫn cảm phát giác được một ngón tay của Lâm Hi chỉ qua nhìn thì tùy tiện, không có ra chiêu thức gì, nhưng mà hắn đã nắm được chủ động trong tay rồi. Đối thủ có trí tuệ này là kẻ mà La Tĩnh Hải kiêng kỵ nhất. Mặc dù hắn có tâm đứng ra, nhưng hiện tại chủ đạo là Chu Dong, nếu hắn đứng ra thì chẳng khác gì hắn chính là kẻ khuyến khích Chu Dong.
- Cũng không biết thực lực của hắn thế nào.
La Tĩnh Hải không để lại dấu vết nhìn qua Lâm Hi, thầm nghĩ trong lòng.
Trước Thiên Diên Điện, Lâm Hi chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Trở về đi, vị trí này không phải ngươi có thể ngồi.
Một câu nói như chém đinh chặt sắt, có cảm giác bộc lộ tài năng.
- Cái gì! Nói như vậy ngươi muốn khiêu chiến ta?
Tròng mắt Chu Dong hơi híp, hung quang bắn ra bốn phía, chân khí toàn thân lưu chuyển bộc phát ra ngoài.
- Hừ! Chiến đấu?
Lâm Hi cười lạnh:
- Ta chưa bao giờ có hứng thú với chiến đấu. Hơn nữa ta chưa bao giờ hứng thú với chiến đấu không công!
Những lời này vừa nói ra thì đệ tử Đâu Suất, Thái A lập tức cảm giác được có chút không ổn.
Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên dường như ý thức được cái gì đó, nhưng lại không nói lời nào.
La Tĩnh Hải vẫn nhíu mày, nhất thời không đoán ra ý của Lâm Hi.
- Ngươi có ý tứ gì?
Chu Dong nhíu mày, không hề suy nghĩ mà hỏi Lâm Hi.
Khóe miệng Lâm Hi xuất hiện nụ cười đắc thắng, lóe lên rồi biến mất. Áo bào của hắn chấn động và đứng lên.
Lâm Hi tử cũng không có cao lớn như Chu Dong, đặc biệt thể trạng của Chu Dong còn rất béo, nhưng mà trong tích tắc Lâm Hi đứng lên thì mọi người lại sinh ra ảo giác thân ảnh của Lâm Hi đặc biệt cao lớn.