Thần Tọa
Chương 638: Sa Quần kiếm trận (1)
- Rống!
Cự long gào thét, trong nháy mắt hai đầu Hỏa Long dài mấy chục trượng trông rất sống động, hỏa diễm cuồn cuộn từ trong cơ thể Lâm Hi bay ra. Trên không trung gập lại, lập tức dung nhập vào trong sơn trang.
Hô!
Trong nháy mắt, hỏa diễm hừng hực, những hỏa long này lướt qua, ngay cả kim loại đều bốc cháy lên.
Bàn tay Lâm Hi liên tục phách ra, mỗi một chưởng liền có một con Hỏa Long phá thể mà ra. Cuối cùng trọn vẹn có tám con Hỏa Long xuất hiện.
Trên thân thể của những con Hỏa Long này đều là hỏa diễm hừng hực, rất nhanh đã đem toàn bộ sơn trang đốt cháy.
Trong lúc nhất thời, hỏa diễm cuồn cuộn, khói đặc xông lên trời, toàn bộ sơn trang đều lâm vào trong biển lửa.
Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp tuy chỉ có hai người nhưng nương theo thiên phú chủng tộc của Tạp Mễ Lạp, phân thân thành 800, tương đương với hơn tám trăm người tàn sát toàn bộ Long thế gia.
Bất quá chỉ trong thời gian rất ngắn, toàn bộ võ giả trong Long thế gia đều bị Tạp Mễ Lạp đồ sát hết sạch. Mặt đất sơn trang, máu chảy thành sông.
Bất quá lời nói Lâm Hi vẫn là có tác dụng. Những nha hoàn, người hầu không biết võ công kia, Tạp Mễ Lạp đều đem các nàng đi ra. Một ít võ giả buông tha cho phản kháng, Tạp Mễ Lạp cũng để bọn họ rời đi.
Trưởng lão hạch tâm nhất của Long thế gia đều chết trên tay Lâm Hi. Những thành viên trung tâm khác cũng chết trong tay Tạp Mễ Lạp, cho dù có một ít người chạy thoát, nhưng trên cơ bản Long thế gia đã hủy diệt.
- Đi thôi!
Lâm Hi thản nhiên nói.
- Vâng, chủ nhân.
Vô số tiểu biên bức từ bốn phương tám hướng tụ đến, rất nhanh hóa thành bộ dáng của Hấp Huyết nữ vương Tạp Mễ Lạp.
Hai người quay đầu lại nhìn sơn trang Long thế gia đang cháy hừng hực một cái, sau đó phi thân rời đi.
- Lệ!
Ngay tại sau khi hai người rời đi không lâu, một đạo hồng quang từ phương bắc như điện xạ mà tới.
- Hả? Là pháp phù cấp cho ta.
Bàn tay Lâm Hi quơ tới, tiếp vào trong tay. Xem hết nội dung bên trong pháp phù, Lâm Hi lộ ra một tia cười hiểu ý.
- Sao vậy, là pháp phù của người nào?
Tạp Mễ Lạp lại gần nói.
- Là của Dao Tuyết, ngươi nên cảm giác được.
Bàn tay Lâm Hi giương lên, đem pháp phù đưa tới.
Hiện nay Tạp Mễ Lạp tu luyện yêu lực thành công, cũng có thể ‘Đọc’ được nội dung trên pháp phù. Nhìn thoáng qua, Tạp Mễ Lạp hơi có chút kinh ngạc.
- Tiểu nha đầu muốn ngực không có ngực này rõ ràng giải quyết chuyện tình của Tiên đạo đại thương minh rồi.
Là như vậy, Tạp Mễ Lạp toát ra một chút thần sắc tán thưởng, tuy nhiên ngoài miệng vẫn sắc bén như cũ.
- Ngươi cũng đừng chế nhạo nàng như vậy, lần này ta vô pháp phân thân, nếu không có Dao Tuyết, thật sự chính là không giải quyết được. Bất quá, chuyện này ta cũng chưa nói với nàng, nàng làm sao mà biết được nhỉ?
Lâm Hi có chút nhíu mày.
Chuyện này hắn chỉ nói cho đám người Âu Dương Nạp Hải. Nhưng mà đám người Âu Dương Nạp Hải cùng đến Ngũ Lôi sơn với hắn, lại làm sao có thể nói cho Thượng Quan Dao Tuyết biết được. Mà trừ những người này ra, căn bản không có ai biết rõ.
Đợi đã nào...!
Trong lòng Lâm Hi hơi động, bỗng nhiên ngay lúc này nhớ ra cái gì đó. Cơ hồ là cùng một lúc, Tạp Mễ Lạp cũng nghĩ đến.
- Ma Đồ!
Hai người liếc nhìn nhau, nhớ tới cùng là một người.
- Khanh khách, là con Lại bì xà này, lúc này ngược lại là làm chuyện tốt. Bắt nó ở lại trong tông ngược lại cũng không phải là không có chỗ tốt.
Tạp Mễ Lạp cười khanh khách nói.
Lâm Hi cũng nở nụ cười:
- Ngoại trừ nó, cũng sẽ không có người nào khác. Cũng chỉ có nó mới có thể chạy tới nói cho Thượng Quan Dao Tuyết.
Không thể không thừa nhân, con ‘Lại bì xà’ này tuy rất sợ chết, hết ăn lại nằm, đoạt bảo thì chạy trước, giết địch thì theo sau, nhưng mà có lúc thật đúng là phát huy không ít tác dụng.
- Đi thôi, chuyện tình Tiên đạo đại thương minh đã giải quyết, tất cả mọi sự tình đều đã giải quyết viên mãn, có thể phản hồi Thần Tiêu sơn.
Lâm Hi cười nói.
Thời gian hơn hai mươi ngày, Lâm Hi một bên tu luyện, một bên mang theo Tạp Mễ Lạp chạy đi, rốt cuộc quay trở về Thần Tiêu tông.
Thần Tiêu tông nguy nga như trước.
- Tạp Mễ Lạp, ngươi về trước đi, ta đi gặp một người, lập tức sẽ trở về.
- Ừm.
Tạp Mễ Lạp nhẹ gật đầu, thân hình nhoáng lên một cái liền hóa thành một đạo thiểm điện biến mất trong nội môn.
Trên bầu trời đầy mây trắng, Lâm Hi nhìn một cái liền bay lên, xuyên qua tầng tầng Thánh phong huyền phù, hướng tới sơn phong lơ lửng của Hải Thánh vương mà đi.
Hải Thánh vương ở phía bắc Phong Bạo chi môn, đối với Lâm Hi có trợ giúp thật lớn.
Lý niệm của hai người rất giống nhau, đồng thời đây cũng là đệ tử đứng đầu đầu tiên mà Lâm Hi kết bạn trong nội môn.
- Hô!
Ở phía trên từng tòa sơn phong, mười ngọn núi hình thành một tòa đại khâu, được liệt ở trên tất cả Hư Tiên, Thánh tử.
Nơi ở của Hải Thánh vương ngay tại phương đông.
- Hải sư huynh có ở đây, Lâm Hi cầu kiến.
Ở bên ngoài một tòa sơn phong như sóng phập phồng, Lâm Hi đứng thẳng người lên, xa xa nói.
Hải thánh phong chân khí ngưng tụ, hóa thành bộ dáng như sóng biển chân thực, một tầng lại một tầng, liên miên bất tuyệt. Ở phía trên toàn bộ hộ sơn đại trận, hư ảnh của một đầu bạch tuộc hải dương to lớn mơ hồ chiếm giữ trên đó, tám cái xúc tu kéo dài tới tám nơi hẻo lánh của hộ sơn đại trận.
Trong ‘Thập Thánh vương’ ở Thần Tiêu tông, tòa sơn phong của Hải Thánh vương không thể nghi ngờ lộ ra vẻ đặc sắc vô cùng.
Nghe đồn rằng, tòa hộ sơn đại trận này của Hải Thánh vương vốn chính là giết một đầu cự đại hải dương yêu tộc trong Ai Hào chi dương, lấy linh hồn của nó tế luyện mà thành.
Trong Hải thánh phong là một mảnh yên lặng, sau một lát, một âm thanh quen thuộc vang lên.
- Tiểu sư đệ, ha ha, vào đi. Ngươi vừa vào sơn môn ta đã cảm giác được khí tức của ngươi rồi.
Trên hộ sơn đại trận, ‘Sóng lớn’ nổi lên, rất nhanh phân ra một đạo ‘môn hộ’ cao hơn một người đi thông vào bên trong.
Bá!
Lâm Hi cũng không nghĩ nhiều, lách mình tiếng vào bên trong.
Đại điện của Hải Thánh vương phần lớn là dùng hải thạch màu xanh thăm thẳm để chế thành, có vị đạo hải dương.
Hơn nữa hoa viên của hắn loại nào cũng không phải là hoa hoa thảo thảo, mà là rất nhiều sò hến, tảo loại trong đại dương. Mới vừa tiến đến, còn tưởng rằng đã tiến vào trong đáy biển.
Ở chính giữa đại điện, Lâm Hi gặp được Hải Thánh vương. Trừ hắn ra, còn rất nhiều người ở bên cạnh hắn.
Những người này Lâm Hi đều không xa lạ gì, đều là đám người Vương Nghĩa Phu mà ngày đó gặp trong Phong Bạo chi môn.
- Ha ha, tiểu sư đệ, ngươi đã trở về.
Mọi người nhìn thấy Lâm Hi đều liên tục nở nụ cười, hướng hắn chào hỏi.
- Lâm Hi bái kiến các vị sư huynh.
Lâm Hi cũng nhất nhất đáp lễ.
- Tất cả mọi người là người một nhà, không cần phải khách khí. Tiểu sư đệ, ngồi đi.
Hải Thánh vương ngồi ở trên đại điện, chỉ chỉ bên người, mỉm cười nói.
Song phương phân chủ khách ngồi xuống, Lâm Hi liền trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây.