Thần Tọa
Chương 614: Tu luyện trên không trung (1)
- Là một cổng truyền tống.
Đột nhiên Âu Dương Nạp Hải cởi bỏ "Tiên Khí Hộ Tráo", bay từ trên xuống. Hạ xuống một bệ đá hơi cháy đen. Bệ đá đơn sơ cho nên công năng cũng không hoàn thiện.
Âu Dương Nạp Hải thò tay sờ một chút, một cảm giác ấm áp từ tảng đá truyền tới.
Ti!
Âu Dương Nạp Hải hít một hơi, nghiêng đầu lại nhìn qua Lâm Hi, nói với mọi người:
- Là một tòa viễn trình Truyền Tống Trận. Tảng đá vẫn còn ấm, là cổng truyền tống khởi động lưu năng lượng thừa còn sót lại. Bọn chúng đã rời khỏi.
Âu Dương Nạp Hải thở dài một tiếng, mang theo ánh mắt hỏi thăm nhìn qua Lâm Hi.
Oanh!
Sấm sét giữa trời quang!
Lâm Hi giống như gặp phải trọng kích, dưới chân lui liền mấy bước. Khuôn mặt trở nên trắng bệch không ít. Trái tim càng đập lên không ngừng.
"Viễn trình Truyền Tống Trận" không ai hiểu hơn hắn cả.
Lúc trước hắn từ phía Bắc băng nguyên trực tiếp thông qua "Viễn trình Truyền Tống Trận" tạm thời mà tới gần Thần Tiêu Sơn. Nếu như đệ tử Đâu Suất Cung tiến vào "Viễn trình Truyền Tống Trận", như vậy bọn người Lâm Hi dù đuổi thế nào cũng tới muộn.
Đợi tới lúc bọn họ đi tới Ngũ Lôi Sơn thì rất có thể nhìn thấy phế tích của "Ngũ Lôi Sơn".
Thậm chí có khả năng Ngũ Lôi Sơn biến mất không còn nữa.
Năng lực của cường giả Luyện Khí Cảnh vượt xa võ giả thế tục có thể hiểu được.
- Sẽ không...
Trong nội tâm Lâm Hi lạnh buốt, ngón tay bấm vào da thịt, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng cô cô "Lâm Như Vân" đang ngủ say bị đưa tới Đâu Suất Cung.
Dùng thủ đoạn của Đâu Suất Cung thì cho dù là người chết cũng được "Chiêu đãi" rất tốt.
- Nhất định còn có cơ hội, nhất định còn có cơ hội...
Lâm Hi nhắm mắt lại, thân hình có chút rung rung.
Mọi người nhìn qua Lâm Hi, đều trầm mặc không nói. Từ khi xuống núi đến bây giờ, mọi người đều toàn lực chạy đi. Không ai cho rằng nửa đường lại xuất hiện sai lầm. Một đường chạy tới, tâm tình truy tinh cản nguyệt, mọi người cũng hiểu cảm thụ của Lâm Hi hiện giờ.
Một bước, chỉ thiếu chút nữa, nếu như tốc độ bọn họ nhanh hơn nữa, nói không chừng có thể vượt qua đệ tử Đâu Suất Cung, ngăn cản bọn chúng trước khi tiến vòa Truyền Tống Trận được rồi.
- Các vị sư huynh, sư tỷ...
Lúc mọi người không biết nên mở miệng an ủi Lâm Hi như thế nào, con mắt Lâm Hi mở ra, trong mắt có hào quang sáng như tuyết, lóe lên rồi biến mất. Trong lúc mọi người tuyệt vọng thì hắn tỉnh táo lại.
- Còn có cơ hội, nhất định còn có cơ hội...
- Lâm Hi, ngươi hãy nghe ta nói. Ta biết rõ...
Âu Dương Nạp Hải lắc đầu, muốn an ủi Lâm Hi một hồi.
Đối với đệ tử Thần Tiêu Tông mới xuất hiện này Âu Dương Nạp Hải vẫn cực kỳ thưởng thức. Nếu như không có ngoài ý muốn, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, trở thành nhân vật hết sức quan trọng trong Thần Tiêu Tông ngày sau.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng Lâm Hi như vậy, bộ dáng điên cuồng đang bị đả kích thì hắn lắc đầu.
Tuy kinh nghiệm trải qua không giống nhau, nhưng sau khi bị đả kích thì tính tình ngày sau sẽ đại biến, ví dụ như cực đoan, hắn thấy cũng không ít. Rất nhiều người tiền đồ bị hủy.
- Không, Âu Dương sư huynh, ngươi hãy nghe ta nói.
Lâm Hi cực độ đè nén chấn động trong lòng, tỉnh táo nói:
- Ta biết rõ các ngươi đang suy nghĩ gì. Nhưng ta không có.
Ti!
Lâm Hi hít sâu một hơi, hắn tận lực vứt bỏ tính tình mặt trái của mình ra khỏi đầu, dùng giọng điệu tỉnh táo cơ trí nói:
- Hãy nghe ta nói. Ngũ Lôi Sơn chỉ là một thành trì vắng vẻ. Căn bản không không có người trong tiên đạo nào ở đó cả. Chung quanh cũng không có tông phái tiên đạo nào cả, điểm này ta có thể xác định. Tuy người của Đâu Suất Cung có viễn trình Truyền Tống Trận, nhưng mà truyền tống không phải tới Ngũ Lôi phái. Tối đa chỉ là điểm truyền tống ở gần mà thôi, mà điểm truyền tống này cần lộ trình vài ngày, thậm chí càng lâu hơn, bọn chúng thông qua Truyền Tống Trận tiết kiệm thời gian, nhưng mà thời gian không quá nhiều.
Trong đầu Lâm Hi không ngừng hiện ra thân ảnh cô cô Lâm Như Vân, chuyện này làm suy nghĩ của hắn không bình thường. Nhưng mà Lâm Hi biết rõ, lo lắng không có chút tác dụng gì cả. Mà lúc này hắn càng phải tĩnh táo lại.
Mọi người vốn cho rằng Lâm Hi đã bị đả kích thật lớn, đang nói sảng mà thôi. Nhưng lúc này nghe Lâm Hi nói thì bọn họ biết mình sai rồi.
Lâm Hi phân tích rất đúng, tuyệt đối không phải là không có đạo lý.
- Càng trong lúc nguy hiểm hắn lại càng có thể tỉnh táo. Quả nhiên là Lâm Hi mà ta quen.
Trong mắt đẹp dịu dàng của Thanh Liên thánh nữ hiện ra thần sắc rung động. Không biết vì cái gì loại tỉnh táo, cơ trí của Lâm Hi đột nhiên tản mát mị lực vô cùng, hình dáng cương nghị làm cho trong tim của nàng đập mạnh.
Tiếp xúc với Lâm Hi lâu như vậy, nàng thường xuyên không tự giác xem Lâm Hi là tiểu đệ đệ. Giống như tỷ tỷ và đệ đệ. Cho dù cân nhắc Lâm Hi thành tiên lữ tương lai cũng chỉ sẽ dùng thần trí tỉnh táo suy nghĩ theo góc độ tu vị, góc độ lợi ích sau đó mới là tình cảm.
Nhưng giờ khắc này đột nhiên Thanh Liên thánh nữ cảm thấy Lâm Hi tỏa ra mị lực khiến cho nàng động tâm. Trong lúc bất tri bất giác hắn từ tiểu nam hài trưởng thành một nam nhân cường đại thành thục.
Tới một mức độ nào đó, Thanh Liên thánh nữ đã xem Lâm Hi trở thành tu sĩ bình khởi bình tọa cùng thế hệ với mình.
- Loại tỉnh táo này quả thật không tệ. Trong thời khắc mấu chốt còn có thể làm được tâm thần bất loạn, cực nhanh tìm ra một tia sinh cơ. Loại phẩm chất, năng lực này cũng không trách hắn có thể từ trong Phong bạo chi môn nhấc lên sóng gió lớn như vậy. Đợi một thời gian hắn tất nhiên sẽ trở thành đệ tử đứng đầu trong tông, thậm chí tương lai bình khởi bình tọa với Thần tử.
Trong mắt Âu Dương Nạp Hải hiện ra ánh mắt tán thưởng. Hắn đã sớm phát giác cảnh giới Lâm Hi không cao, nhưng mà lực lượng thuần túy không kém hắn quá nhiều.
Âu Dương Nạp Hải lại nghĩ tới Lâm Hi từ "phía Bắc băng nguyên" quay về Thần Tiêu Tông. Trong tông ngoài tông hắn cũng được nhìn thấy không ít tràng diện, xem như người nhìn thấy các mặt xã hội.
Nếu như sức cuốn hút cường đại, có thể rải rác mấy lời đã làm tình cảm mọi người dâng trào, loại người này trước giờ hắn chưa từng thấy qua.
Trên người của Lâm Hi hắn cảm giác được một đạo lực lượng, một loại khí tràng. Đó là khí chất của người đứng đầu trời sinh!
Loại khí chất này vượt xa lực lượng và uy vọng của hắn!
Đệ tử tiên đạo phần lớn cực kỳ cao ngạo, sẽ không dễ dàng thần phục người khác. Ít nhất là chưa gặp được nhân vật mà mình bái phục. Nhưng mà Lâm Hi đã mấy lần lơ đãng lợi dụng mị lực của mình ảnh hưởng đến những người này.
Thậm chí ngay cả hắn cũng bị lây nhiễm một ít.
Trên Thần Tiêu Sơn những đệ tử may mắn còn sống sót rời khỏi "Phong bạo chi môn" trở về, lúc này đang điên cuồng tuyên dương Lâm Hi, đây là cuồng nhiệt và sùng bái từ nội tâm, cơ hồ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này hắn còn là đệ tử nội môn đã được sùng bái như vậy.