Thần Tọa
Chương 556: Tâm hạch Thông Minh Thú (1)
Nhưng mà dù như thế những khí âm tà, dơ bẩn này cứ trầm tích mãi cũng sẽ ảnh hưởng đến tiến cảnh tiên đạo của Lâm Hi ngày sau.
Ông!
Sau khi nhiều "Khói đen" thoát ra khỏi lỗ chân lông, Lâm Hi cảm thấy toàn thân càng ngày càng nhẹ, giống như hắn vừa mới trút bỏ gánh nặng vậy. Hơn nữa loại trừ những khí dơ bẩn, âm tà này thì ít ràng buộc "Chân khí phù lục" trong cơ thể vận hành, cho nên vận hành chân khí càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.
Chỉ một điểm này lực lượng của Lâm Hi gia tăng không ít.
Phanh!
Sau khi một đám "Khói đen" cuối cùng phiêu tán đi ra, Chấp Pháp trưởng lão buông tay ra và Lâm Hi hạ xuống đất.
- Đa tạ trưởng lão!
Lâm Hi thi lễ thật sâu, cảm tạ từ đáy lòng.
Giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy tinh khí thần chưa bao giờ sảng khoái như vậy, đồng thời tinh thần nội liễm, Lâm Hi cảm giác trong người của mình được tiên khí của Chấp Pháp trưởng lão gột rửa qua kinh mạch đã cứng lại, cứng cỏi không ít, so sánh với trước kia còn mở rộng không ít, có thể thu nạp nhiều chân khí hơn...
Chỉ bằng điểm này đã giúp Lâm Hi ít nhất khổ công trong thời gian ba tháng.
Mặc dù Chấp Pháp trưởng lão không có ban thưởng Lâm Hi đan dược gì đó, cũng không có thưởng cho hắn tuyệt học kinh thiên động địa gì. Nhưng chỉ bằng điểm này đã tiêu trừ trở ngại lớn nhất trong quá trình Lâm Hi đi thông tiên đạo, ngày sau chỉ cần khắc khổ, cố gắng là đạt tới Tiên Đạo Cảnh không quá khó khăn.
- Hắc hắc, tiểu tử, hiện tại mới biết tôn kính ta, có phải vừa rồi hận chết ta nha?
Chấp Pháp trưởng lão híp mắt, cười nói.
- Đệ tử không dám.
Lâm Hi nói.
Chấp Pháp trưởng lão cho nhiệm vụ là khó tới biến thái, trong nội tâm Lâm Hi oán thầm cũng là bình thường, nhưng đó không đại biểu Lâm Hi không tôn kính hắn.
- Không dám, vậy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thứ hai cho ta đi. Hắc hắc, rượu cũng uống, đồ ăn cũng no bụng, chỗ tốt cũng cầm. Cút đi.
Chấp Pháp trưởng lão cười cười âm hiểm, vỗ một chưởng vào Lâm Hi.
Oanh!
Lâm Hi còn chưa kịp phản ứng thì tiên khí chấn động, không gian chung quanh giống như sụp đổ xuống. Lâm Hi không kịp phản ứng đã rơi thẳng xuống dưới. Cảnh vật chung quanh cấp tốc xẹt qua!
- Đáng chết, lại là chiêu này!
Trong nội tâm Lâm Hi vô lực rên rỉ một tiếng, trực tiếp bị đuổi ra khỏi Chấp Pháp Phong.
Ông!
Cương phong mênh mông cuồn cuộn, một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Hi tỉnh táo lại. Ngẩng đầu nhìn lên "Chấp Pháp Phong" đã sớm không còn bóng dáng.
- Cũng biết là như vậy! Ai, ai kêu mình gia nhập Chấp Pháp điện cơ chứ?
Lâm Hi lắc đầu, cười một tiếng, thay đổi phương hướng đi tới đại điện của mình ở lại...
Trên Chấp Pháp Phong, Chấp Pháp trưởng lão ngồi ở trước đại điện nhìn xuống mặt đất, ánh mắt có tinh quang bắn ra bốn phía. Dường như ánh mắt có thể xuyên thấu qua hư không, nhìn thấy Lâm Hi phía dưới oán trách xong sau đó quay người rời đi, Chấp pháp trưởng lão lúc này mới cười cười, thu hồi ánh mắt.
Lúc thu hồi ánh mắt khóe mắt nhìn qua hướng chỗ có mười tám bia đá giới luật, ẩn ẩn nhìn thấy một bóng dáng.
- Bạch Nguyên à? Có chuyện gì cứ tới đây nói đi.
Chấp Pháp trưởng lão cũng không ngẩng đầu lên nói.
- Vâng, sư tôn.
Bóng dáng ở chỗ bia đá nói vọng ra truyền tới âm thanh trầm thấp. Bạch Nguyên cúi đầu chậm rãi đi tới. Bước chân sàn sạt vang vọng trong quản trường liêu tịch này.
Đi tới bậc thang bước vào trong chấp pháp điện, Bạch Nguyên cung kính khom người thi lễ, sau đó nhìn qua Chấp Pháp trưởng lão đối diện.
Không có thần sắc vui cười tức giận mắng giống như ở với Lâm Hi, đối mặt Bạch Nguyên thần sắc Chấp Pháp trưởng lão có chút thương cảm, có chút yêu thương, có chút thất vọng, lại có tức giận không nói nên lời, nhưng mà những thần sắc này vừa hiện ra là biến mất, sau đó Chấp Pháp trưởng lão lại khôi phục bình thường.
- Là vì chuyện của Lâm Hi?
Chấp Pháp trưởng lão bưng chén rượu lên, uống một ngụm, có chút cay cay.
- Vâng.
Bạch Nguyên thấp giọng nói, không dám nhìn qua con mắt của Chấp Pháp trưởng lão:
- Chuyện vừa rồi đệ tử đã nhìn thấy. Trưởng lão từng từng nói qua nhiệm vụ "Băng Sương Ma Thiết" chỉ cần có người hoàn thành một nửa cũng sẽ nhận hắn vào trong Chấp Pháp Phong. Nhưng mà Lâm sư đệ lại hoàn thành một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết, hơn nữa...
Bạch Nguyên do dự một chút mới nói:
- Hơn nữa, nhiệm vụ thứ hai của Lâm sư đệ là sưu tập một vạn loại thiết... chẳng lẽ trưởng lão là muốn...
- Ngươi muốn nói có phải ta sẽ thu nhận hắn là đệ tử quan môn đúng không?
Chấp Pháp trưởng lão thở dài một tiếng nói.
- Vâng.
Âm thanh trầm thấp, Bạch Nguyên gục đầu xuống thần sắc thất lạc không hiểu.
- Tiểu gia hỏa này từ khi bước vào trong Thần Tiêu Sơn ta đã chú ý tới hắn rồi. Trên người hắn có Hấp Huyết Nữ Vương dấu diếm được người khác làm sao giấu được ta. Có thể làm một đầu Hấp Huyết Nữ Vương thần phục cũng không phải đệ tử nào cũng làm được. Quan trọng hơn là Hấp Huyết Nữ Vương vẫn còn chưa có "phá tờ-rinh". Điều này nói rõ phẩm tính của hắn không có vấn đề, cũng không phải là thế hệ dâm tà.
Chấp Pháp trưởng lão thản nhiên nói, hoàn toàn thu hồi dáng vẻ lười biếng trước mặt Lâm Hi, thái độ "Già mà không kính":
- Đương nhiên cũng chỉ là chú ý tới hắn mà thôi. Giúp hắn ở Tài Quyết Phong cũng chỉ là coi trọng hắn, không hy vọng tiểu tử này chết oan không hiểu trong tay gia hỏa Lý Trọng Đạo kia. Nhiệm vụ trưởng lão lần này kỳ thật cũng là khảo nghiệm với hắn. Nếu như hắn buông tha thì ta sẽ không có quá nhiều hứng thú, chỉ hơi hao phí tâm tư trên người hắn mà thôi. Nhưng mà cho tới bây giờ biểu hiện của hắn làm cho ta cảm thấy thỏa mãn. Nhưng mà tới cuối cùng có thể bái nhập làm môn hạ của ta hay không còn phải xem tạo hóa của hắn nha.
Bạch Nguyên quỳ trên mặt đất, không nói một tiếng nào. Trên đầu của hắn tóc dài rủ xuống, che gò má lại, che khuất biểu lộ của hắn, nhưng mà thân thể có chút rung rung, hiển nhiên nội tâm không bình tĩnh được.
Chấp Pháp trưởng lão nhìn qua Bạch Nguyên, trong nội tâm thở dài một tiếng, sau đó đẩy chén rượu qua.
- Uống một chén đi. Bạch Nguyên, chuyện đã qua từ lâu rồi, có lẽ ta thật sự kỳ vọng vào ngươi quá lớn. Cũng là lúc nên thả tay ra rồi. Ngươi nghỉ ngơi một chút thật tốt đi.
Chấp Pháp trưởng lão nói xong đứng dậy đi vào trong Chấp Pháp điện sau lưng.
Trên quảng trường chỉ còn lại Bạch Nguyên một người quỳ ở nơi đó, vô cùng cô đơn!
...
Trên bầu trời cương phong mênh mông, Lâm Hi lại ở trên ngọn núi cao vạn trượng, ở trong đại điện thanh đồng và chung quanh là một đám "Huyền Phù Thánh Phong", cực kỳ dễ làm người ta chú ý tới.
Lâm Hi đi tới ngọn núi thì nhìn thấy một bóng dáng đứng bên ngoài đại điện thanh đồng, hiển nhiên là chờ Lâm Hi quay về.
- Lâm sư đệ, đã lâu không gặp.
Một âm thanh quen thuộc mang theo từ tính truyền tới, đối phương hiển nhiên cũng phát hiện Lâm Hi, nghiêng đầu lại vẻ mặt mừng rỡ.
- Quang Lộc thánh tử!
Lâm Hi giật mình nói.