Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Tọa

Chương 540: Rời khỏi (2)



- Thật sự là ngu không ai bằng!

Long Băng Nhan nhìn qua biển lửa, băng ngục như địa ngục thì tức giận xanh mặt.

- Lâm Hi, ngươi sẽ hối hận!

Phanh!

Trong nháy mắt hỏa diễm và băng ngục hạ xuống, Long Băng Nhan thò tay chấn động một tấm tiên đạo phù lục trên người của mình.

Phanh!

Một tấm tiên phù hoàng kim lập lòe trên đinh đầu của Long Băng Nhan một cái, sau một khắc từng đạo tiên khí tinh thuần hóa thành phong bạo xoay quanh Long Băng Nhan, lập tức hóa thành tấm lụa hoàng kim, vượt qua Lâm Hi công kích bay lên cao.

- Chạy đi đâu!

Lâm Hi đã chú ý tới Long Băng Nhan, phát giác trên người nàng khác thường, lập tức bay lên trời, thân hình thoát cái bay lên cao cao. Thời điểm Long Băng Nhan được tầm phù lục hoàng kim bao phủ, sắp vượt qua người của hắn thì một bàn tay vỗ mạnh, mộy chưởng ấn từ tấm lụa hoàng kim đánh ra ngoài.

Phanh!

Một đạo lực lượng cường đại hiện ra, đạo lực lượng này không tưởng tượng nổi, trực tiếp đánh Lâm Hi bay ra xa mười trượng. Nhưng mà trong nháy mắt bay ra thì ngón tay Lâm Hi bắn ra, một đạo Chân khí phấn toái đánh vào tấm lụa hoàng kim kia.

- Lâm Hi, ngươi đã bỏ qua cơ hội cuối cùng hòa giải của chúng ta. Về sau ta sẽ làm cho ngươi trả giá thật nhiều! Ngươi chờ đó cho ta...

Âm thanh oán hận của Long Băng Nhan từ bầu trời truyền ra bốn phương tám hướng.

Ầm ầm!

- Không tốt! Nàng định đi cứu Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng!

Lâm Hi nheo mắt, lập tức đoán được cái gì đó.

Nhưng mà Long Băng Nhan sử dụng tấm lụa hoàng kim kia có tốc độ cực nhanh, Lâm Hi vừa mới đuổi theo mười trượng thì tấm lụa hoàng kim kia giống như một con rồng tiến vào bầu trời đen kịt, xuyên qua Phấn toái chi địa, rõ ràng tiêu thất trong hư không.

Mà trên mặt đất Công Tôn Lượng cùng Mộ Dung Viễn cũng biến mất không thấy gì nữa.

Cơ hồ là đồng thời bên ngoài Phong bạo chi môn, cách cánh cửa cường giả Thái Nguyên Cung canh gác gần ngàn dặm có hào quang lóe lên, một tấm lụa hoàng kim xuyên qua hư không hiện ra ở nơi này.

Hào quang lóe lên, tấm lụa hoàng kim biến mất, ở trong hào quang có ba người hiện ra.

- Đáng giận, hành động lần này lại thất bại!

- Lâm Hi dĩ hạ phạm thượng, rõ ràng dám ra tay với chúng ta. Sau khi trở về nhất định phải báo cáo với Không Thánh vương, trong khu nội môn không cho hắn dễ chịu được.

...

Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng hạ xuống đất, vừa mới loạng choạng thì hai người bị thương không nhẹ, cũng không oán hận Lâm Hi một câu, ngay cả Công Tôn Lượng cũng bảo trì bình tĩnh như nước.

Phốc!

Ngay vào lúc hai người nói chuyện thì sắc mặt Long Băng Nhan tái nhợt, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

- Ah! Thần phi!...

- Ngươi thế nào!

Hai người sợ tới mức vong hồn xuất khiếu, ngay cả thương thế của mình cũng không quan tâm, tranh thủ thời gian đi lên, một trái một phải đở lấy Long Băng Nhan. Hai người vốn cho rằng thành công chạy trốn khỏi chết, không nghĩ tới Long Băng Nhan còn có biến hóa này.

Lỗ tai hai người linh mẫn, nghe được Long Băng Nhan thì thào:

- Không thể tưởng được, không tới một năm hắn đã mạnh tới mức này!

Gương mặt Long Băng Nhan trắng như tờ giấy, bờ môi run run, hai mắt nhìn qua phía trước và hồi tưởng lại tình cảnh trong Tử Quang Hải. Nàng vốn cho rằng mình đã tính toán kỹ càng rồi, có thể thuận lợi đào thoát. Không nghĩ tới trong tích tắc cuối cùng lại trúng một chưởng của Lâm Hi.

Vốn đây lần đầu tiên nàng giao thủ với Lâm Hi, vội vàng ứng biến không kịp nên bị thương nặng. Bây giờ tổn thương còn nặng hơn, nội thương càng tăng thêm.

Đây cũng là vì nàng cuối cùng đi ra còn muốn mang theo Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng.

Long Băng Nhan không nói một lời, ánh mắt không mang theo chút biểu hiện nào nhìn quét qua Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng, trong đôi mắt ảm đạm lại thoáng hiện ra một tia ánh sáng, nói:

- Hy vọng hai ngươi đáng giá cho ta làm như vậy!

Nếu không vì lôi kéo Không Thánh vương, Long Băng Nhan căn bản sẽ không đi cứu Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng. Nhưng nếu như có thể lôi kéo Không Thánh vương làm cường viện thì làm vậy cũng đáng.

- Đi thôi, lần này đã đi hơn ba tháng, nhưng mà chuyện này quá đáng hận!

Trong âm thanh tức giận ba người rời đi.

...

Cùng lúc đó trong Tử Quang Hải.

Ba!

Một tiếng giòn tan vang lên, Địa Ngục Ma Long thu nhỏ từ trong tay áo của Lâm Hi nhảy ra ngoài, biến lớn.

- Lão đại, hiện tại trong Tử Quang Hải không có ai cả. Chỉ còn lại chúng ta, làm sao bây giờ?

Địa Ngục Ma Long ngửa đầu nói:

- Hiện tại có thể còn sống đi qua Phấn toái chi địa hay không?

- Không cần.

Lâm Hi lắc đầu, ánh mắt nhìn qua bên ngoài Tử Quang Hải, nhìn thấy khe nứt không gian đen kịt kia. Thời không chi môn thường thường đều lựa chọn một ít thời không không ổn định mới có thể tạo thành thông đạo không gian.

- Hy vọng nơi này có thông đạo ma môn kiến tạo!

Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ.

Trong đầu của hắn có điện quang lóe lên, trong thời gian ngắn có rất nhiều ý niệm hiện ra trong đầu. Tính toán thời gian bọn người Hải Thánh vương đã rời khỏi Bắc Băng Nguyên, cũng có thể né tránh giám thị của Thái Nguyên Cung.

Ông!

Bàn tay của Lâm Hi mở ra, trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại có Thời không ma môn lập tức bay ra.

- Ma Đồ, hiện tại cho ngươi, khởi động Thời không ma môn này, chúng ta rời khỏi đây.

Lâm Hi nói xong đưa Thời không ma môn tới.

- Bây giờ chúng ta nên rời đi thôi!

Thời không ma môn chỉ có ma khí mới có thể thúc dục, điểm này ngay cả Lâm Hi cũng không có biện pháp. Yêu khí của Tạp Mễ Lạp không được, huống chi nàng còn đang hôn mê.

- Gào! Lão đại, đúng là quá tốt. Rốt cục không cần bị đám Thái Nguyên Cung đuổi giết rồi. Khởi động thời không ma môn này là có thể lâp tức rời đi rồi.

Địa Ngục Ma Long vẻ mặt hưng phấn.

Nó vụng trộm nhìn qua Lâm Hi, trong nội tâm vui vẻ rạo rực, cạc cạc cười to:

- Khặc khặc... Thì ra lão đại cũng có chuyện không làm được. Cũng có lúc cầu ta, vẫn là long đại gia lợi hại...

Bởi vì được xem trọng cho nên Ma Đồ rất hưng phấn.

Ông!

Móng vuốt đen kịt của Ma Đồ cầm chặt thời không ma môn nho nhỏ, sau một khắc ma khí toàn thân rót vào trong Thời không ma môn.

Oanh!

Tiếng nổ giòn tan, thiên băng địa liệt.

Địa Ngục Ma Long còn không kịp phản ứng, cũng cảm giác lực lượng lớn bộc phát trên móng vuốt. Oanh một tiếng, nó bị chấn bay đi.

Sau một khắc ma khí cuồn cuộn, một cái Thời không chi môn cao hơn mười trượng xuất hiện trong Tử Quang Hải.

Thời không ma môn giống như trong truyền thuyết, là địa ngục hắc diện thạch tạo thành.

Phía trên có rất nhiều đường vân, còn có rất nhiều điêu khắc hung thú, nhìn qua thần bí và quỷ dị nói không nên lời, cho người ta cảm giác hắc ám cực độ.

- Ha ha, thành công!

Địa Ngục Ma Long nhìn qua Thời không ma môn kêu to lên.

- Ân.

Lâm Hi cũng nhìn qua Thời không ma môn thỏa mãn gật gật đầu.

Hoàng Tuyền thái tử tặng hắn Thời không ma môn này so với bất cứ thời không ma môn nào hắn gặp còn tốt hơn nhiều.

Độ cao vài chục trượng, cho dù đại ác ma lĩnh chủ cũng có thể tự do ra vào.

- Vào đi thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...