Thần Tọa
Chương 479: Bẫy Lý Càn Thiên (1)
Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang mới vừa vào, hắn cảm giác được khác thường. Bọn họ đang sưu tìm tung tích của hắn, nhưng mà Lâm Hi có long lân màu đen giấu diếm.
Trong hư không khắp nơi đều có Yêu tộc, tuy bị hai người giết ít nhưng vẫn còn quá nhiều. Lâm Hi tàng hình trong đó cũng không phải dễ dàng nhận ra.
Nhưng mà bất kể là Dương Huyền Hoàng hay là Lý Hồng Hoang cũng không phải nhân vật bình thường. Lâm Hi đã cảm giác được sau khi phát hiện bị lừa ở vị diện khác thì Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang đã sinh nghi.
- Người tính không bằng trời tính, chỉ có thể liều mạng. Khi tất yếu không chừng còn phải sử dụng Sơn Hà Ấn.
Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ, bàn tay hắn nắm chặt Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại.
Trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại có mấy viên "Tiên đan", hắn vốn chuẩn bị quay về nhưng tình hình hiện giờ không do hắn.
Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang hai đại "Thánh Vương" Uy hiếp quá cường đại, quả thực là vác trên lưng, không cẩn thận là vạn kiếp bất phục. Dưới loại tình huống này đã không còn là chuyện "Tiên đan", mà là có thể giữ được mạng hay không.
Nhìn qua Lâm Hi trên không trung:
- Hiện tại phải xem năng lực yêu tộc ở vị diện này.
Thực lực Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang không thể tranh luận, nhưng mà phương diện đại quân Yêu tộc không phải do hắn. "Phổ Lạc Tư" là đại yêu Luyện Khí đệ thập trọng, có được bốn viên yêu đan, mặt khác "Yêu tộc lãnh chúa" đều là Luyện Khí đệ cửu trọng, còn gia tăng hai hộ vệ của "Phổ Lạc Tư", có tất cả mười một cường giả đạo quả của yêu tộc, mặt khác còn có rất nhiều tinh nhuệ của yêu tộc.
Nhưng mà còn nhiều yêu tộc cũng không cách nào đền bù chênh lệch với Thái Nguyên Cung, nhiều tên cường giả "Bảy quả Thánh Vương" là sự thật.
- Vài đầu đại yêu này giao cho ta và Hồng Hoang sư đệ, yêu tộc khác cũng giết sạch.
Dương Huyền Hoàng chỉ vào Yêu tộc phía dưới, cánh tay vung xuống.
- Sát!
Cánh tay Lý Càn Thiên vung lên, nhiều cường giả ba phái từ cổng truyền tống lao ra ngoài.
- Sát!
Ở trên dãy núi còn một đám đệ tử ba phái còn lại tinh thần phấn chấn, một đám sát khí trùng thiên hình thành vòng cung bao phủ yêu tộc, lại hạ quyết tâm giết sạch yêu tộc ở nơi này.
- Hừ! Bằng vào những người các ngươi muốn giết sạch chúng ta là si tâm vọng tưởng.
Đột nhiên Phổ Lạc Tư tức giận quát to một tiếng, điểm một ngón tay.
- Sát! Ai dám lui về phía sau, chết!
Phổ Lạc Tư cũng hiểu lúc này không dốc sức liều mạng là không được.
Oanh!
Trong nháy mắt đệ tử trong ba cổng truyền tống cùng với đám đệ tử còn sót lại hợp thành một đoàn, đám đại yêu giữa không trung lần nữa chém giết lẫn nhau.
- Rống!
Tiếng kêu đan vào thành một mảnh.
- Tạp Mễ Lạp, nghĩ biện pháp hủy diệt cổng truyền tống.
Lâm Hi hỗn tạp trong đại quân Yêu tộc, đồng thời thông qua ý thức.
"Cổng truyền tống" không hủy, đệ tử ba phái không ngừng tiến tới."Thời không chi môn" có thể phá hủy hay không là vấn đề, nhưng mà cổng truyền tống tinh chuẩn hiển nhiên là quá bất lợi.
- Hiểu rồi!
Âm thanh của Tạp Mễ Lạp xuyên thấu qua ấn ký linh hồn, sau đó phanh một tiếng, thân hình của nàng biến thành mấy trăm con dơi nhỏ, phát tán bốn phương tám hướng, lập tức biến mất trong đám hỗn chiến.
Tốc độ của Tạp Mễ Lạp còn nhanh hơn Lâm Hi, nhưng mà vô số con dơi phát tán ra.
Mục tiêu phá hủy "Cổng truyền tống" nàng làm dễ hơn hắn.
Ầm ầm!
Khắp nơi là tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, cơ hồ tất cả yêu tộc đều hiểu ra đã tới thời khắc sinh tử. Một kích toàn lực đánh vào ba phái.
Mỗi một khắc đều có nhiều yêu tộc và đệ tử tiên đạo từ trên cao rơi thẳng xuống.
Lâm Hi xem xét thời thế không ngừng nhìn kỹ chiến trường.
Hắn điểm ngón tay một cái, từng đạo chân khí Phấn Toái hiện ra, không ngừng bắn vào khe hở đệ tử ba phái. Đem từng đạo công kích của đại quân Yêu tộc bị hóa giải trong vô hình.
- Một đám không biết sống chết!
Một âm thanh hét to từ đằng xa truyền đến. Ánh mắt Lâm Hi quét qua, chỉ thấy toàn thân Lý Càn Thiên tiên khí trùng thiên, giống như thiên thần quét ngang tứ phương. Chín tên "Yêu tộc lãnh chúa" và "Hư tiên" kinh hồn tán đảm. Nhưng nhìn tư thế này thì chèo chống không được bao lâu.
Khí tức ba tên cường giả mạnh mẽ, căn bản không phải những đại yêu "Hư tiên" có thể ngăn cản được. Chín tên Lãnh chúa đại yêu và Hư tiên cũng không ngăn được bao lâu.
Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, bờ môi nhuếch lên, lập tức hơn mười đại yêu Hư tiên thi triển công phu "Truyền âm nhập mật":
- Không nên gấp gáp, cho hắn tiến lên.
Đồng thời thân hình Lâm Hi gập lại, trà trộn vào trong chiến trường, lặng yên không một tiếng động lao về phía Lý Càn Thiên!
Tiên khí mênh mông, thực lực "Lý Càn Thiên" quá mức cường đại. Thế cho nên nếu như hắn không đỡ được thì đại quân yêu tộc bị hắn đánh sụp đổ.
Hắn cơ hồ xuyên qua đại quân yêu tộc, hơn nữa càng ngày càng thâm nhập, cơ hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nếu như không phải đại quân yêu tộc còn mười Hư tiên chống đỡ, lúc này trận tuyến của yêu tộc đã sớm sụp đổ. Nhưng mà cho dù là như vậy bên phía yêu tộc chết cũng quá nhiều.
- Một đám ti tiện, chết cho ta!
Sát khí trên người Lý Càn Thiên trùng thiên. Không biết lúc nào hơn mười Hư tiên của yêu tộc công kích đột nhiên yếu hơn rất nhiều, trên mặt hiện ra thần sắc khiếp sợ.
- Rốt cục sợ sao?
Lý Càn Thiên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt khinh thường. Sau lưng đệ tử Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái kéo tới. Nhưng mà Lý Càn Thiên không thèm quan tâm, đại quân xâm nhập, tuy nhiên công kích như gió, nhưng mà cũng không chú ý chút nào!
Yêu tộc phản kích càng mãnh liệt, cũng chỉ nói rõ chúng đã sợ hãi!
- Càn Thiên sư huynh, ta đến giúp ngươi!
Âm thanh một tên đệ tử vang lên bên tai. Dường như phát hiện Lý Càn Thiên lâm vào khổ chiến, chạy đến trợ giúp.
Âm thanh có chút quen thuộc, dường như là đệ tử hắn đã gặp qua, Lý Càn Thiên cũng không có nghĩ nhiều. Hơn mười tên "Hư tiên" đại yêu tuy nhìn thì khí thế kinh người, số lượng đông đảo nhưng mà không làm khó hắn được.
- Không cần! Một mình ta có thể ứng... .
Lý Càn Thiên lập tức bác bỏ.
Lời còn chưa dứt, hào quang trong mắt hiện ra, một đạo hào quang pháp khí gào thét trong chốc lát cách Lý Càn Thiên không xa, làm bộ như đánh về phía yêu tộc.
Pháp khí có chút quen thuộc, dường như là pháp khí của Đâu Suất Cung. Lý Càn Thiên chỉ cho rằng là sư đệ Đâu Suất Cung chạy tới hỗ trợ, lắc đầu, tuy cảm thấy có chút dư thừa nhưng cuối cùng vẫn là hảo tâm.
- Phục Chi Chưởng!
Bàn tay Lý Càn Thiên đánh ra, hắn thi triển tuyệt học trấn áp những đại yêu Hư tiên trước mặt.
- Không đúng!
Đột nhiên lúc này một đạo điện quang léo lên trong đầu, Lý Càn Thiên giơ tay đánh ra một chưởng. Hắn ẩn ẩn nhớ lại âm thanh kia là người nào, tuyệt đối không phải là đệ tử đồng minh được, nhưng trong lòng vội vàng nên nghĩ không ra, chỉ cảm thấy không ổn thật lớn
- Ha ha, rốt cục nhớ tới sao?
Lâm Hi cười rộ lên, trong âm thanh mang theo khí tức lạnh như băng.