Thần Tọa
Chương 344: Hàn Băng đại pháp
- Sư huynh, ngươi nói tiểu tử này, lúc nào mới đến a?
Trước một tòa đại điện mới tinh, một gã thanh niên đạo bào nằm ngang trong hư không, thần sắc lười biếng, nhàn tản nói không nên lời.
Hắn năm ngón tay búng ra, một miếng phù lục thật nhỏ, rậm rạp chằng chịt như con kiến, từ năm ngón tay hắn bay ra, những phù lục này biến hóa bất định, khi thì biến hóa làm thành một miếng Băng Lăng, khi thì biến hóa thành một đầu Băng Tuyết Tri Chu, khi thì lại hóa thành một đầu Băng Mãng rất sống động, cho thấy lực điều khiển Băng Hệ cường đại.
Trong vòng mấy trượng quanh người hắn, hàn khí lượn lờ, hiện ra một cổ tinh thể đóng băng, ngay cả không gian tựa hồ cũng bị kết thành khối băng.
- Chu Thừa, ngươi cứ yên tâm đi. Hắn đã thông qua được cuộc thi tấn thăng, Quỷ Phủ Điện cũng thay hắn tạo đại điện thật lớn. Sao có thể không đến. Bất quá, ngươi phải cẩn thận. Nghe nói Lâm Hi này lai lịch không nhỏ. Là quán quân Thần Tiêu Tinh Túc Bảng lần này. Ngươi cũng không nên lật thuyền trong mương đấy.
Cách đó không xa, trên một tòa sơn giả nhô lên, một gã thanh niên thân hình gầy thản nhiên nói. Chung quanh thân thể hắn có một thanh trường kiếm màu tím lơ lửng, như sinh mệnh còn sống, ông ông loong coong minh.
Trường kiếm treo trên bầu trời, hiện ra một cổ khí tức kỳ dị, tựa hồ cùng người thanh niên gầy kia và núi đá dưới chân, toàn bộ không gian chung quanh dung làm một thể.
Chỉ một điểm này thôi đã cho thấy tạo nghệ kiếm đạo cường đại của hắn rồi.
Hai tên thanh niên, một trên một dưới, trông coi đại điện mới xây thành của Lâm Hi.
- Hừ! Một tên ngoại môn đệ tử, đứng đầu bảng đấu mà thôi, có thể có bao nhiêu lợi hại? Nếu như không phải chúng ta lần tổn thất không ít người ở Địa ngục thế giới, cần tuyển nhận nhân thủ. Muốn một cao thủ Phù Lục Kỳ như ta ở chỗ này chờ hắn, quả thực quá đề cao hắn rồi.
Chu Thừa vẻ mặt khinh thường nói.
- Tốt rồi. Ngươi cũng đừng phàn nàn nhiều như vậy nữa. Trong khu nội môn, cao thủ quá nhiều, cũng không chỉ có những người chúng ta. Mỗi lần có ngoại môn đệ tử tấn chức, lập tức sẽ có người đến đoạt đi. Chúng ta không muốn, những người khác còn nhìn chằm chằm vào đấy. Hơn nữa, Địa ngục thế giới tuy rằng hồi báo phong phú, nhưng phong hiểm quá lớn, phải tạo thành đoàn tiến vào. Nhiều người cũng hơn được một phần lực lượng.
Thanh niên gầy trấn an nói.
- Hừ! Coi như ngươi nói có lý. Bất quá, để cho ta đợi lâu như vậy, lát nữa, phải hảo hảo hung hăng trấn áp hắn một phen, cũng để hắn về sau biết rõ, ở trước mặt các sư huynh phải tôn ti trật tự.
Chu Thừa lạnh lùng nói.
Hô!
Đang nói, một hồi tiếng xé gió truyền đến, sau đó, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất, đúng là Lâm Hi.
Trông thấy một người chặn ngay trước cửa, một người đứng ở trên giả sơn ở bên cạnh, bộ dạng như đang ôm cây đợi thỏ, Lâm Hi có chút nhíu nhíu mày.
- Vị sư huynh này, phiền toái một chút. Đây là phủ đệ của ta, ta muốn tiến vào.
Lâm Hi nói.
Bá bá!
Hai ánh mắt như lợi kiếm rơi xuống trên người Lâm Hi.
- Hừ! Nhìn thấy sư huynh, một chút lễ phép cũng không có. Ngay cả chữ "thỉnh" cũng không biết nói sao?
Chu Thừa mày kiếm nhảy lên, chậm rãi ngồi dậy.
- A, đây là chỗ ở của ta. Sư huynh chặn trước cửa nhà ta, chẳng lẽ, đây là lỗi của ta sao?
Lâm Hi cười cười, lạnh nhạt tự nhiên nói.
- Ân?
Chu Thừa ánh mắt phát lạnh, ánh mắt hung hăng trợn mắt nhìn qua, lộ ra một cổ hương vị lăng lệ ác liệt:
- Ngươi gọi là Lâm Hi đúng không? Nghe nói, ngươi ở ngoại môn đạt được vị trí đầu bảng Thần Tiêu Tinh Túc Bảng, cực kỳ kiêu ngạo. Bất quá, nơi này là nội môn! Ta mặc kệ ngươi ở ngoại môn phong quang cỡ nào, ở chỗ này, ngươi chính là sư đệ, chính là nhân vật mới, ngươi thành thật một chút cho ta. Ở đây có nhiều sư huynh như vậy, không đến phiên ngươi làm càn!
- Ân?
Lâm Hi nhắm mắt lại, mí mắt có chút nhảy lên một cái.
Thái độ hắn rất tốt, dễ nói chuyện, không muốn ỷ thế hiếp người. Nhưng không có nghĩa là hắn dễ khi dễ. Nhớ tới lúc ban nãy, đệ tử Tấn Thăng Điện thiện ý nhắc nhở, hơn nữa bộ dạng trước mắt này, Lâm Hi đã có chút hiểu rõ.
Có một cách nói, mỗi khi ma mới nhập hành, đều có "ma cũ" ra mặt, giáo huấn, uy hiếp một phen, đây gọi là "ra oai phủ đầu". Mục đích là giáo huấn ma mới một chút, khiến bọn hắn về sau thành thành thật thật phục tùng quản trị.
Điệu bộ trước mắt này, rõ ràng cũng là muốn cho mình một hạ mã uy!
- Ha ha ha, ta đứng đầu Thần Tiêu Tinh Túc Bảng, hai người các ngươi không phục sao?
Lâm Hi đột nhiên cười to nói.
Khí tức trên người hắn vốn nhu hòa, mang đến cho người cảm giác phi thường dễ nói chuyện. Nhưng chỉ trong chốc lát, khí tức đột nhiên biến đổi, trở nên lăng lệ ác liệt hung hãn, cuồng trương bá đạo. Một đôi mắt nhìn qua, tràn đầy áp lực bức nhân.
- Ân!
Cảm giác được khí tức trên người Lâm Hi, hai người đều thay đổi sắc mặt.
- Ngươi thật to gan! Một cái Thần Tiêu Tinh Túc Bảng nho nhỏ, ngươi thật đúng là đã cho mình rất cao rồi. Nếu không cho ngươi thất chút lợi hại, ngươi thật sự sẽ không biết, trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu! Ta cho ngươi một cơ hội, hiện giờ quỳ xuống nhận sai trước mặt ta. Ta có thể coi như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra. Bằng không thì đắc tội sư huynh, ta chỉ sợ ngươi không lăn lộn nổi ở nơi này thôi.
Chu Thừa thần sắc lạnh lẽo, thoáng một phát liền đứng thẳng lên, hai chân đáp xuống mặt đất.
Thân thể của hắn chấn động, toàn thân, tản mát ra khí tức phong phú. Một cổ khí tức lạnh như băng từ trên người hắn dũng mãnh tiến ra. Hư không phát ra thanh âm răng rắc, phảng phất như muốn kết băng vậy. Một cổ sương lạnh, từ dưới chân hắn khuếch tán ra, trong một chớp mắt, nhiệt độ chợt hạ xuống, phảng phất như rơi vào hầm băng vậy.
- Không lăn lộn nổi?
Lâm Hi thần sắc lạnh lẽo:
- Mặt hàng như con sâu cái kiến, rõ ràng dám ở trước mặt ta nói lời ngông cuồng.
- Làm càn!
- Muốn chết!
Trên giả sơn bên cạnh, thanh niên ngự kiếm gầy gò kia trên mặt cũng lộ ra một tia thần sắc giận dỗi:
- Thật sự không thể không tán thưởng! Ta vốn còn muốn khuyên bọn họ, không nên làm quá phận. Bất quá giờ xem ra, không cần thế nữa rồi. Chu Thừa, cho hắn chút giáo huấn. Không cần quá mức, khiến hắn nằm trên giường 1~2 tháng là được rồi.
Thanh niên gầy ánh mắt lãnh khốc, nói một không hai.
- Ha ha, Trương Lộc, ngươi sớm nên nghĩ như thế rồi. Những nhân vật mới này, tay thấp hơn mắt, tâm cao ngất, nên hung hăng trị một phen mới được!
Chu Thừa nói xong, thân hình chấn động, toàn thân hàn khí tăng vọt, mãnh liệt đạp mạnh, đưa tay đánh ra một quyền thế như Lôi Đình:
- Hàn Băng đại pháp! Đóng băng cho ta!
Bá!
Gió lạnh cương phong, chung quanh trong vòng trăm trượng, nhiệt độ nhanh chóng hạ thấp, hóa thành một mảnh băng thiên tuyết địa. Luồng không khí lạnh phác thiên cái địa từ sau lưng Chu Thừa cuốn tới, như nộ hải sóng lớn, bài sơn đảo hải, cuốn về phía Lâm Hi.
• Hàn Băng đại pháp • chính là một môn tuyệt học Băng Hệ rất cường đại trong nội môn. Tấn thăng đến Tiên Đạo Cảnh, có thể hóa thành • Băng Phong Đại Tiên Thuật •, băng phong thương khung, băng phong vạn dặm. Chính là Băng Hệ tuyệt học số một số hai tiên đạo thế giới.
Chu Thừa chính là ỷ vào môn công pháp cường đại này tung hoành Địa ngục tiểu thế giới, tất cả Ác Ma vừa đối mặt đã bị băng phong.
Răng rắc xoạt!
Chỉ thấy sau lưng Chu Thừa, Thanh Đồng đại điện mới xây xong của Lâm Hi trong nháy mắt, hóa thành một tòa băng điêu, đóng băng trong đó.
Trên giả sơn, tên cường giả kiếm đạo Trương Lộc kia sắc mặt cũng khẽ biến.
Hàn Băng đại pháp Luyện Khí đệ lục trọng vô cùng lợi hại. Ngay cả hắn cũng kiêng kỵ vài phần, lập tức khuếch trương ra ba thước chân khí, khu trừ hàn khí ra ngoài...
Trông thấy hàn khí kia của Chu Thừa phác thiên cái địa mà đến, rất có xu thế đóng băng mình lai. Lâm Hi nhếch mày kiếm, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh:
- Múa rìu qua mắt thợ!
• Hàn Băng đại pháp • của Chu Thừa hỏa hầu sâu đậm, bất kể là Luyện Khí sĩ kim hệ, mộc hệ, hay là thổ hệ, gặp được hắn đều phải kiêng kỵ. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại gặp phải Lâm Hi, là Lâm Hi tu luyện • Liệt Nhật Đại Pháp •, ngưng tụ "Liệt Nhật Quân Vương", hơn nữa vừa mới vượt qua Khí Tiên Kỳ, thực lực đại trướng.
Đây hoàn toàn là "múa rìu qua mắt thợ", cử động muốn đóng băng Lâm Hi, ở trong mắt Lâm Hi hoàn toàn là một chuyện chê cười.
- Liệt Dương đại pháp! Trấn áp cho ta!
Lâm Hi không động thì thôi, vừa động đã nhanh như thỏ chạy, xôn xao một cái, bổ tới một chưởng.
Ầm ầm!
Đại địa kịch chấn, một mảnh hỏa diễm phác thiên cái địa mãnh liệt mà ra, như sóng hỏa diễm hồng lưu từ trên người Lâm Hi cuốn ra. Trong phạm vi trăm trượng, khí tức vốn nhanh chóng hạ thấp thoáng cái tăng mạnh, khói đặc cuồn cuộn bay lên, ngay cả không khí cũng tựa hồ như muốn bị thiêu đốt.
Ầm ầm!
Hỏa diễm hừng hực, phác thiên cái địa, chỉ trong một sát na đã tựa như Thái sơn áp đỉnh, bao trùm hàn khí do Chu Thừa tạo ra, đột nhiên oanh một tiếng, mãnh liệt đánh về phía Chu Thừa vẻ mặt đang kinh hãi.
- Ah!
Con mắt Chu Thừa mở to ra, chỉ nháy mắt, đã bị hỏa hải của Lâm Hi nuốt hết, oanh một tiếng, bị sóng lớn nhấc lên, trùng trùng điệp điệp nện liên trên đỉnh Thanh Đồng đại điện, sau đó như một chiếc thuyền lá lênh đênh trong nộ hải, bay nhanh ra ngoài.
Chỉ đối mặt một cái, Chu Thừa rất có thanh danh trong khu nội môn đã lập tức thất bại hoàn toàn trước mặt Lâm Hi.
- Chu Thừa!
Trương Lộc đứng trên giả sơn nghẹn ngào kinh hô, nhìn qua Chu Thừa bay ra ngoài, vẻ mặt không thể tin.
Từ lúc hai người nói chuyện, đến ngang nhiên ra tay, chỉ có mấy câu công phu, Chu Thừa đã bị đánh bại không chút dây dưa.
Trương Lộc trong nội tâm hoàn toàn chấn động rồi.
Chu Thừa cũng không phải đệ tử bình thường, hắn thường xuyên đến Địa ngục thế giới, có được kinh nghiệm chém giết phong phú và thực lực cường đại. Trương Lộc vốn cho rằng, một mình Chu Thừa đi dạy dỗ một đệ tử mới hẳn đã dư xài, lúc này mới ở bên quan chiến, không nghĩ tới lại là loại kết quả này!
Nghiền áp! Chu Thừa bị nghiền áp triệt để!
Trương Lộc biết rõ, mình đã triệt để nhìn lầm rồi. Tên đầu bảng "Thần Tiêu Tinh Túc Bảng" này cũng không phải đơn giản như bọn hắn nghĩ!
- Chút bổn sự ấy, cũng dám đến trước cửa nhà ta giương oai, thật sự không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục!
Lâm Hi hừ lạnh một tiếng, dưới chân đạp mạnh, lập tức lao về phía Chu Thừa rơi xuống.